Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1473: Bước vào bàn cờ (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Tiêu Trần thần tính đắc ý giơ quả đấm nhỏ, lời này nếu để Tiêu Trần nhân tính nghe được, không thiếu màn lại cho hàng này một trận.
"Phải làm sao mới ổn đây?" Kiếm Chủ gấp đến bối rối.
"Không có việc gì, đến lúc đó tìm người hỏi một chút là được." Tiêu Trần thần tính vui vẻ nói, sôi nổi bước vào bên trong tinh môn.
Tốc độ nhanh đến mức Kiếm Chủ căn bản không kịp cản lại.
"Ôi, tiểu tổ tông của tôi ơi."
Bước vào tinh môn, cảnh tượng trong mắt Tiêu Trần thần tính bất đầu cực nhanh biến ảo, cuối cùng cảnh tượng dừng hình ảnh ở một mảnh thảo nguyên chim hót hoa nở.
Nơi đây hình như là xuân về hoa nở, thoạt nhìn tất cả chung quanh xinh đẹp tột cùng.
Bầu trời là ngói xanh, ánh mặt trời lười biếng chiếu rọi trên mặt đất, chim sẻ nhỏ đang líu ríu, nhiều loại hoa đang nở rộ đua sắc.
Tiêu Trần thần tính ngồi trên cỏ hít sâu một hơi, khuôn mặt hài lòng.
"Hay là tìm người hỏi đường một chút trước!" Tiêu Trần thần tính đứng lên, thần thức khổng lồ trong nháy mắt tản ra.
"Ừm? thần thức thế mà lại bị ngăn cản lợi hại ở chỗ này như vậy sao?" Tiêu Trần thần tính có chút ngoài ý muốn nhức đầu.
Thần trí của mình lại chỉ có thể dò xét trong phạm vi ba nghìn.
Phải biết rằng, trong ba người thần nhân ma, thần thức của Tiêu Trần thần tính là khổng lồ kinh khủng nhất, thậm chí có thể dễ dàng bao phủ một đại thế giới.
Nhưng mà ở chỗ này lại chỉ có thể dò xét trong phạm vi ba ngàn dặm.
Ba nghìn dặm, nếu như để những người khác biết thần thức Tiêu Trần thần tính có thể bao phủ ba nghìn dặm ở trong bàn cờ Hỗn Độn, khả năng nháy mắt sẽ quỳ xuống hắn hát chinh phục.
Bởi vì ở bên trong này, thần thức của những người còn lại, nhiều nhất cũng chỉ có thể dò xét ba năm trăm dặm là nhiều nhất.
Mà Cương Chủ và Kiếm Chủ, hai vị chủ được công nhận cường đại nhất, cũng chỉ hơn một nghìn dặm một chút.
Có thể tưởng tượng ba nghìn dặm là một khái niệm gì, mấu chốt là phạm vi ba ngàn dặm chỉ là Tiêu Trần thần tính tùy tiện bao phủ thử xem.
Nếu như chăm chú hơn, bốn nghìn dặm chắc không phải vấn đề gì quá lớn.
"Ai nha, thật sự có người!" Tiêu Trần thần tính lại thực sự tìm được một người trong phạm vi ba nghìn dặm ở nơi này.
Chỉ là qua nhận biết của Tiêu Trần thần tính, hình như người này không phải bên mình.
Kẻ lỗ mãng như Tiêu Trần thần tính không cần quan tâm nhiều, đi thẳng đến hướng kia.
Ở phía trên vùng bình nguyên mênh mông có một người cả người mặc trường bào màu đen, mắt chứa ý cười nhìn phương xa.
Bên người hắn ta dẫn theo một con sói màu đen kích cỡ tương đương một con nghé.
Trên thân thể cự lang thỉnh thoảng bay ra sương mù màu đen.
Chỗ những sương mù này đi qua, không gian không ngừng xuất hiện từng khe hở, nhìn qua thực sự cực kỳ kinh khủng.
Đôi mắt cự lang âm u, cảnh giác đánh giá hoàn cảnh chung quanh, con ngươi màu đen chớp động, tràn đầy sự khát máu.
"Bắt đầu rồi." Người mặc áo đen đó nhìn phương xa sâu kín nói, "Lần này tôi nhất định sẽ lấy được một thứ tự tốt."
"Oa nha, chó con thật là đẹp." Lúc này một giọng nói cực kỳ không hài hòa đột nhiên vang lên.
Tiếp đó một thiếu niên tóc vàng xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước người cự lang.
"Oa, ánh mắt của mi giống như đá quý màu đen nha!" Thiếu niên nhảy lên, sờ sờ mí mắt cự lang.
"Oa, mi có một đôi thụ đồng á, ta cũng có." Thiếu niên đột nhiên nhảy lên lưng sói lớn, đặt mông ngồi xuống.
Nhìn thiếu niên tóc vàng vui vẻ, người mặc áo đen chỉ cảm thấy có chút không chân thật, không chỉ không chân thật, còn vô cùng hoang đường.
Đầu tiên là không phát hiện thiếu niên đến gần mình như thế nào, nếu như thiếu niên đánh lén mình, sợ rằng mình đã bị trọng thương.
Thứ hai, Hư Linh của mình mà lại không công kích người thiếu niên kia, hơn nữa chịu để thiếu niên xoa, còn dáng vẻ vẻ mặt hưởng thụ.
Hư Linh của mình nên hắn ta rõ ràng nhất, không có khả năng có người ngoài nào có thể tiếp cận.
Hắn ta đã sống vô số năm, tình huống này hắn ta vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Con mắt màu nâu sâu thẳm của người áo đen hơi nheo lại, một bão táp màu đen to lớn đột nhiên mọc lên chung quanh.
Trong nháy mắt thiên địa tối sầm xuống.
Vẻ mặt thiếu niên mờ mịt nhìn bão táp màu đen chung quanh, gãi đầu hơi nghi hoặc nói: "Chào ông nha, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, vì sao ông muốn công kích tôi?"
Thiếu niên này không phải ai khác, chính là Tiêu Trần thần tính đến đây hỏi đường.
Người áo đen có chút mờ mịt, vì sao công kích cậu, điều này cần lý do sao?
Vốn chính là hai sinh linh hư không, tình cờ gặp không phải nên ngươi chết ta sống sao?
"Không nên đánh nhau có được hay không, tôi chỉ muốn hỏi đường." Thần tính có chút oan ức nói.
"Brahma, giết nó đi." Người áo đen nhìn cự lang dưới mông Tiêu Trần thần tính, lạnh lùng nói ra.

Bình Luận

0 Thảo luận