"Phì phì."
"Đủ cái gì mà đủ hả?" Tiêu Trần bất mãn nhìn Hắc Phong, thuận tiện lau nước miếng cho Độc Cô Tuyết.
"Tôi tính cho cậu thử xem, Tiểu Tuyết Tuyết ăn một bữa ba quả, một ngày ăn bốn bữa, vậy thì một ngày mười hai quả, hai trăm quả chỉ có thể ăn hơn nửa tháng, số học ông đây còn rành lắm!"
"Thùng cơm à, một ngày phải ăn nhiều như vậy, đồ bồi tiền."
"Phì phì."
Hắc Phong tức run lẩy bẩy, mấy thứ này đều do mình tốn nhiều sức để tìm được, hiện tại bị tiểu vương bát đản này ăn hết.
Mấy người xem náo nhiệt xung quanh đều có vẻ mặt hứng thú.
Vừa ra tay chính là Ma Lưu Thiết cực kì thưa thớt, thậm chí nói là vật trong truyền thuyết cũng không quá đáng.
Tiếp đó sẽ lấy ra vật gì đây, rất khiến người ta mong chờ.
Có câu nói trứng chọi đá, mặc dù Hắc Phong không tình nguyện, nhưng vì để tránh cho bị đánh mông, vẫn phải móc ra một cây cỏ nhỏ màu đen.
Toàn thân cỏ nhỏ màu đen, cao không quá một thước, lác đác mọc ra mấy cái lá, trông ỉu xìu.
Thế nhưng trên đỉnh cỏ nhỏ lại có một bông hoa nhỏ trắng tinh nở rộ.
Hai loại màu sắc cực đoan, rất đánh vào thị giác.
Trên hoa nhỏ màu trắng, thỉnh thoảng có thần quang bảy màu hiện lên, nhìn qua có chút phi phàm.
"Hoa Hoàn Dương, dùng để cứu mạng người, một đóa hoa một cái mạng, chỉ cần chưa tắt hơi thì đều cứu được, chỉ hạn dưới cảnh giới Nhân Diệt."
Hắc Phong thở phì phò thì thầm hai câu, chạy đến trong góc phòng vẽ vòng tròn.
Mặt năm sáu người xung quanh tràn đẩy vẻ không tin, cách hoa rách này mà thần kỳ vậy á? Gạt quỷ à?
Nhưng thiếu niênthật thà nghe công hiệu hoa này, suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi.
"Cao thủ đại ca, bán cho chúng tôi được không?"
Người khác không tin, nhưng anh ta lại tin, có cao thủ đại ca cam đoan, đó chính là đảm bảo chất lượng.
Hơn nữa, từ khi biết cao thủ đại ca đến bây giờ, anh ta chưa từng thấy cao thủ đại ca lấy ra thứ rác rưởi gì.
"Mua nổi không vậy, đây là tương đương với ba cái mạng đấy!" Vẻ mặt Tiêu Trần hoài nghi.
"Vậy tôi đi hỏi một chút?" Thiếu niên thật thà hỏi dò.
Tiêu Trần gật đầu: "Đi thôi, thế nhưng tôi cũng không nói nhất định sẽ bán cho các cậu!"
Thiếu niên thật thà nghe lời này, "vèo" một tiếng đã biến mất.
Tiêu Trần nhìn mấy người xem náo nhiệt, cười híp mắt hỏi: "Có hứng thú hay không."
Một người đàn ông Hoa Hạ dáng vẻ âm nhu cau mày nói: "Chúng tôi làm sao biết được có phải cậu bịa đặt hay không, thứ này chưa ai thấy qua, công hiệu thế nào không phải cậu nói là được."
"Hơn nữa, trên người cậu không có bất kỳ dao động chân nguyên nào, cậu không phải là người tu hành đúng không?"
"Thứ nhất cậu không chứng minh được dược hiệu của thuốc, thứ hai cậu cũng không phải là người tu hành, tại sao chúng tôi phải tin cậu chứ?"
Lời nói của nam tử âm nhu khơi dậy sự đồng tình của những người khác, ai nấy đều nhao nhao gật đầu.
Tiêu Trần ác ý nhìn nam tử âm nhu nói: "Anh muốn biết dược hiệu của loại hoa này? Nhất định phải mua nó!"
Nam tử nhíu mày: "Đương nhiên rồi. Nếu như thật sự có thể cứu mạng, vậy đó là bảo vật vô giá. Mang Sơn Âm Tông của tôi đương nhiên sẽ bỏ ra một số tiền lớn để mua nó."
Hắc Phong đang vẽ vòng tròn ở bên cạnh, nhìn nam tử âm nhu với vẻ mặt ngu vk nờ~.
Mạch não của Trần Ca Nhi từ trước đến nay đều rất kỳ lạ, lại dám nói nhiều như vậy với Trần Ca Nhi, đúng là nhét cứt vào cũng không bịt nổi cái miệng anh ta.
"Được." Tiêu Trần vui vẻ trả lời, bóng dáng đột nhiên lao ra ngoài.
Từng tàn ảnh xuất hiện trên con đường mà Tiêu Trần đã đi qua.
Tiêu Trần tay trái ôm Độc Cô Tuyết, tay phải đột nhiên duỗi ra, chộp thẳng vào cổ của nam tử âm nhu.
"Cậu làm gì vậy? Âm Tông của tôi cũng không phải dễ..." Nam tử âm nhu còn chưa nói xong, Tiêu Trần đã đến gần người anh ta.
"Võ phu." Sắc mặt của nam tử âm nhu chợt thay đổi kịch liệt, người tu hành trên Địa Cầu không xa lạ gì với sự tồn tại đặc biệt của võ phu.
Bởi vì Hoa Hạ có một Học viện chuyên về tu luyện võ đạo.
Viện trưởng là hai cô gái cực kỳ xinh đẹp, Hoàng Phủ Phương Linh và Tần Uyển Thanh.
Các cô chuyên thu nhận những thiếu niên không có tư chất tu hành, nhưng tính cách lại vô cùng cứng cỏi.
Trước đây mọi người rất khinh thường phương pháp tu hành gần như tự mình hại mình này, nhưng từ cuộc thi đấu võ sáu năm trước.
Một kẻ cơ bắp đến từ Học viện võ đạo gần như có xu thế nghiền ép quét ngang các cả đại tông môn, gia tộc, thiên tài trong học viện mới khiến mọi người chú ý tới phương pháp tu hành này.
Mọi người phát hiện chuyện vũ phu vượt cảnh đánh giết một tu sĩ là chuyện đơn giản như ăn cơm uống nước.
Đây quả là chuyện không thể tin được giữa các tu sĩ.
Giữa các tu sĩ chênh lệch một cảnh giới là khoảng cách không thể nào vượt qua, nhưng võ phu có thể bỏ qua khoảng cách này, trực tiếp vượt cảnh đánh giết.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận