Tiêu Trần nhân tính gật đầu: "Con hàng thân hóa Cửu Long này... Bây giờ nhớ lại thì tôi cảm thấy cứ quái quái. Trong trận đại chiến đó có thấy bóng dáng hắn ta đâu, vậy hắn ta tạch như thế nào?
Tà khí trên người hắn ta có tí giống con mắt nát kia, nhưng cũng có tí khác biệt."
Tà khí trên người hắn ta âm nhu hơn chứ không dữ dội bằng con mắt kia."
Lời này làm cho Tiêu Trần ma tính lập tức nghĩ đến m Thiên Ma mà Thiên Đạo nói.
Tiêu Trần ma tính nói lại tin tức có được từ chỗ của Thiên Đạo.
Khuôn mặt Tiêu Trần nhân tính lập tức xanh lè. Nếu đúng là bởi vì m Thiên Ma ngã xuống, vậy thì số mệnh kim long sẽ có vấn đề chắc luôn.
Ba người Cẩu Đản, Lãnh Tiểu Lộ, Lạc Huyền Tư đều có số mệnh kim long, nếu chuyện này mà có thật thì đúng là tận diệt rồi.
Lời ảo ảnh Đại Đế từng nói lập tức nảy lên trong đầu Tiêu Trần nhân tính: "Mau cứu mảnh tinh không này."
Nếu như liên kết mấy chữ này với m Thiên Ma thì chỉ sợ là mọi chuyện có vẻ không xong rồi.
Đương nhiên, bây giờ cũng chỉ là suy đoán của Tiêu Trần nhân tính mà thôi, chưa có chứng cớ gì.
"Đi điều tra một chút đi, dù sao thì ngày nào cậu cũng rảnh rỗi không có việc gì làm. Chờ Ngục Long lấy lại Hư Không Hắc Liên thì không biết là ngày tháng năm nào rồi."
Tiêu Trần ma tính gật đầu, hắc quang dưới chân lấp lóe.
"Đậu xanh, cậu chạy đi đầu thai à? Tôi còn chưa nói hết đâu!" Thấy Tiêu Trần ma tính muốn đi, Tiêu Trần nhân tính lập tức kéo hắn lại.
Thân hình hai người nháy mắt biến đã mất tại chỗ.
Trên đường lớn tiêu điều, Tiêu Mỹ Lệ vênh váo hống hách đứng trên đỉnh đầu thiếu nữ kia, rặt vẻ đàn chị.
Trên mặt thiếu nữ đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc, nhưng lại không dám lộn xộn.
"Biết thế nào là Đại Đế không?"
"Dạ." Mấy người còn lại điên cuồng lắc đầu, thoạt nhìn thì sắc mặt của bọn họ cũng không tốt lắm.
Cách bọn họ không xa có một cái hố to đường kính mười tầm 10m, trong hố không ngừng bùng lên ngọn lửa đen.
Mới đây thôi, chỗ này còn là một vùng bằng phẳng. Nhưng bởi vì quạ đen tùy tiện nhổ ra một ngụm lửa liền đốt ra một cái hố to như vậy.
Việc này suýt nữa đã dọa cho đám người này tè ra quần.
Nhìn bộ dạng nhỏ bé đáng thương của đám người này, Tiêu Mỹ Lệ thoả mãn gật gật đầu.
"Đại Đế, là trời là đất là tất cả, là tôn sư vô thượng toàn trí toàn năng.
Mỗi tiếng nói mỗi cử động của Đại Đế đều có thể làm chúng sinh tịch diệt, cũng có thể khiến vạn vật trọng sinh, các người phải cúng bái Đại Đế, giữ vững 120% tôn kính đối với Đại Đế.
Người tin vào Đại Đế sẽ được sống mãi.
Sau này các người trở về thì phải tuyên truyền những lời hôm nay lão nương đã nói ra ngoài, biết không?"
Tiêu Mỹ Lệ giống như mấy tên thủ lĩnh tà giáo, trắng trợn cổ xuý tín ngưỡng không có việc gì mà Tiêu Trần không làm được.
Trong lòng đám người oán thầm, nhưng đầu thì lại gật như gà con mổ thóc.
Lúc này trận đồ được tạo thành từ xiềng xích đen chợt sáng lên, hai bóng người dần dần hiện lên.
"Được rồi, lúc nào rảnh rỗi thì về nhà xem thử ba mẹ, em gái, còn cả Cẩu Đản, Ngục Long nữa, đều ở nhà cả. Không biết thế nào rồi.
Trong nhà có không ít mèo chó các loại. Nếu bọn nó dính cậu, cậu không thích thì cũng đừng chia cho mỗi đứa một cước, mấy đứa nhóc kia đều rất đáng yêu.
Có rảnh rỗi nhớ đi thăm Hình Thiên ở Côn Lôn. Nếu vùng đất Nơi Không Thể Biết mở cửa thì thằng nhãi toàn cơ bắp đấy sẽ ăn thiệt lớn rồi.
Còn cả Thiên Địa Lộ của Hỏa Diệm Sơn nữa, bình thường cũng đến kiểm tra thử đi, chỗ Hoả Thần Chúc Dung hoá kén trọng sinh í, đừng để người ta ném mất."
Tiêu Trần nhân tính giống y như một con gà mái già, mồm năm miệng mười dặn dò.
Tiêu Trần ma tính thật ra lại không sốt ruột, còn nghe lọt tai hay không thì lại là một chuyện khác.
Nghe thấy giọng nói của Tiêu Trần nhân tính, Tiêu Mỹ Lệ mới vừa rồi còn dương dương đắc ý thì nay lông tóc toàn thân đột nhiên nổ tung.
"Ngài, ngài, ngài sao lại xuất hiện rồi."
Đầu lưỡi Tiêu Mỹ Lệ quắn lại, không nói rõ được.
"y dô, đây chẳng phải là Mỹ Lệ à? Đã lâu không gặp, tới đây để ca ca nhìn cô trổ mã thế nào rồi." Tiêu Trần nhân tính hú lên quái dị, nhào tới.
"Hu hu oa oa."
Nước mắt Tiêu Mỹ Lệ rớt ngay tại trận, sợ đến khóc bù lu bù loa.
"Hu hu giờ tôi mới chỉ 23 ngàn tuổi thôi mà, ngài không thể ăn tôi đâu, tôi còn chưa thành niên mà!"
Tiêu Mỹ Lệ khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum, phải nói là cực thảm. Đúng là khiến người nghe đau lòng, người nghe rơi lệ.
Tiêu Trần nhân tính mới vọt tới trước người Tiêu Mỹ Lệ thì toàn thân đã hóa thành từng đốm sáng, tiêu tán trên không trung.
"Ha ha ha lá gan vẫn nhỏ tí teo." Tiếng cười điên cuồng của Tiêu Trần nhân tính truyền khắp thiên địa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận