Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1436: Tiếu Sương (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Tiếu Sương nhẹ nhàng sờ lên tấm khăn che mặt của mình: "Triệu Tứ trong miệng công tử là ai vậy?"
"À, một vũ vương ở chỗ tôi." Tiêu Trần đứng dậy, chuẩn bị trở về.
Tiêu Trần không thích nữ tử này lắm, tuy rằng nữ tử này bề ngoài dịu dàng như nước nhưng từ trong lòng lại toát ra một vẻ lạnh lùng.
Sự lạnh lùng này, Tiêu Trần cũng chỉ thấy ở một loại người.
Sát thủ.
Điều quan trọng nhất là nữ tử được gọi là Tiếu Sương này không giống như biểu hiện bề ngoài, nửa bước Thần Vô Chỉ Cảnh.
Thực lực của cô ta chắc chắn là Thần Vô Chỉ Cảnh, chỉ là không biết cô ta dùng phương pháp gì, vậy mà lại có thể ẩn dấu tu vi của mình đi.
Mặc dù Tiêu Trần không có chân nguyên, nhưng thần thức mạnh mẽ lắm đấy, chỉ thoáng chốc đã cảm nhận được thực lực thực sự của Tiếu Sương.
Đương nhiên, loại chuyện này, đoán chừng chỉ có Tiêu Trần làm được, những người khác nhất định không làm được đâu.
Nhìn thấy Tiêu Trần đứng dậy rời đi, Tiếu Sương hơi thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì cô ta luôn cảm thấy dưới ánh mắt của thiếu niên này, mọi thứ của cô ta dường như đã bị nhìn thấy sạch sành sanh.
Đặc biệt là câu nói lúc thiếu niên vừa mới tỉnh kia, nghe thì có vẻ như đang nói đùa "Cô định giết ai?", nhưng lại khiến trong lòng cô ta có chút bất an mơ hồ.
"Đi với tôi đi." Tiêu Trần đột nhiên kéo lấy tay Tiếu Sương.
Tiếu Sương hoảng sợ, trong mắt hiện lên lửa giận: "Công tử, xin hãy tự trọng."
"Tự trọng cái quái gì chứ, y chang cái tính nết của tiểu Long nhi nhà tôi." Tiêu Trần bất mãn lẩm bẩm, nhưng không có ý định buông tay.
"Ban đầu tôi không thích quan tâm đến chuyện của người khác, nhưng tôi thiếu nợ hiệu buôn Vạn Vĩnh một nhân tình. Nếu cô làm xằng bậy trên thuyền này, có thể sẽ gây ra chuyện gì hỗn loạn đấy."
Những lời Tiêu Trần nói với Tiếu Sương rất rõ ràng, hắn đã nhìn thấu thân phận của cô ta.
Tiếu Sương không hề bối rối, nói khẽ: "Công tử đang nói gì vậy, Tiếu Sương nghe không hiểu?"
"Mặc kệ cô có hiểu hay không, trong khoảng thời gian này cô chỉ có thể ở bên cạnh tôi." Tiêu Trần lôi kéo tay Tiếu Sương đi thẳng ra cửa.
"Nhóc con, cậu làm gì thế?" Đúng lúc này, Phượng Hà đột nhiên xông vào.
Tiêu Trần nhìn nhìn Tiếu Sương, sau đó lại nhìn Phượng Hà, xem xét có nên nói rõ thân phận thực sự của Tiếu Sương hay không.
Ngay cả khi Tiếu Sương không phải như những gì Tiêu Trần nghĩ, không phải là sát thủ.
Nhưng chuyện cô ta che giấu tu vi, hơn nữa còn là Thần Vô Chỉ Cảnh khủng bố, việc đột nhiên xuất hiện thêm một vị Thần Vô Chỉ Cảnh trên thuyền buôn nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định.
Hiệu buôn Vạn Vĩnh chắc chắn sẽ nhốt cô ta lại.
Thấy Tiêu Trần do dự, Tiếu Sương bị Tiêu Trần kéo tay, đột nhiên siết chặt.
Tiêu Trần quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đầy khẩn cầu của Tiếu Sương.
"À, không có việc gì, tôi bao hết Tiếu Sương cô nương, trở về nấu cơm ủ ấm chăn ấm cho tôi đó." Tiêu Trần cà lơ phất phơ nói.
"Phụt..." Phượng Hà suýt chút nữa bi sặc chết.
Nhưng nhìn thấy hai người họ nắm tay nhau, trên mặt Phượng Hà tràn đầy vẻ nghi hoặc.
"À đúng rồi, Hà tỷ, cô giúp tôi nói với Các chủ một tiếng. Trong thời gian này, Tiếu Sương cô nương sẽ ở chỗ của tôi. Về phần tiền, ừm, không có, thiếu nợ trước vậy."
Sau khi chào hỏi, Tiêu Trần kéo Tiếu Sương, rồi biến mất trước mặt Phượng Hà.
Đợi đến khi Phượng Hà phục hồi tinh thần lại, Tiêu Trần đã biến mất không còn bóng dáng.
"Thằng nhóc thúi này phong lưu ghê." Phượng Hà giận dữ dậm chân.
Đi dạo trong thành, Tiêu Trần phát hiện có không ít đội hộ vệ đang tuần tra, đường phố vắng vẻ, trong không khí dường như tràn ngập một bầu không khí khẩn trương.
Tiêu Trần nhanh chóng bị chặn lại. Sau khi kiểm tra, xác nhận thân phận của Tiêu Trần đội trưởng đội hộ vệ đã cung kính đưa Tiêu Trần trở lại gian phòng trúc.
"Các anh biết tôi?" Tiêu Trần nhìn hộ vệ chuẩn bị rời đi, tò mò hỏi.
"Vâng." Thủ lĩnh gật đầu: "Chủ nhân đã bắt chuyện với chúng tôi từ trước, nếu như vô tình gặp được ngài, chúng tôi nhất định phải bảo vệ ngài thật tốt."
"Bảo vệ?" Tiêu Trần nhíu mày: "Đã xảy ra chuyện gì phải không?"
Hộ vệ gật đầu: "Có tu sĩ không rõ thân phận đã lẻn vào trong thuyền buôn. Nhưng đại nhân yên tâm, sau khi thẩm tra đối chiếu, chúng tôi đã tập trung những tu sĩ đó lại, kết quả sẽ sớm được tiết lộ thôi."
Sau khi hộ vệ rời đi, Tiêu Trần kéo Tiếu Sương đi vào gian phòng trúc trước đó.
Sắc mặt của Tiếu Sương luôn âm tình bất định, không biết đang nghĩ cái gì.
"Cậu kéo đủ chưa?" Tiếu Sương đột nhiên lạnh như băng hỏi.
"Cũng tạm được, vừa trơn vừa mềm, thoải mái lắm." Tiêu Trần cười hì hì, giơ tay đang kéo Tiếu Sương, bộ dạng giống như một tên du côn.
"Cậu..." Tiếu Sương tức đến mức thật muốn nhào lên đập nát đầu chó của cái tên đáng ghét này.
Tiêu Trần chỉ vào gian phòng trúc, cười ha hả nói: "Trong nhà có giường, trên giường có chiếu, trên chiếu có gối, cô muốn ngủ cũng được, nếu không ngủ được thì tôi có thể ngủ với cô cũng được."

Bình Luận

0 Thảo luận