Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 817: Heo ti tiện (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Vừa mới hít một hơi, Hắc Phong lại thả lão già xuống hố.
Một cảnh tượng vừa buồn cười vừa khủng bố xuất hiện, hai cái đầu người chết trên cánh tay lão già cắn chặt không chịu buông ra.
Mà đầu già giống như miếng mồi buộc vào lưỡi câu, lên xuống, lên xuống dụ thi thể trong hố lớn.
Có lẽ lão già thật sự không sợ chết, nhưng quá trình muốn chết không được này quả là một cực hình.
Cứ lên lên xuống xuống như vậy khiến lão già sắp lên cơn đau tim.
Trong khoảng thời gian này, chân của lão già bị hai cái đầu người chết cắn.
Sau khi chơi thêm vài phút, lão già rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được sự tra tấn này nữa, cuối cùng cũng mở miệng.
"Ta nói, ta nói, ngươi có thể cho ta chết một cách thống khoái được không?"
Lão già yếu ớt hỏi.
"Ta có biệt hiệu là tiểu lang quân thật thà đáng tin, ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái!"
Hắc Phong vung vẩy móng heo, bộ dạng lời thề son sắt.
"Ngươi là một con heo, không phải là một tiểu lang quân." Võ Vô Địch mặt không biểu tình bồi thêm một câu.
"Phụt!" Hắc Phong suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi.
"Võ Vô Địch, đầu óc ngươi có cứt đúng không? Lão tử là không phải tiểu lang quân thì liên quan đến ngươi cái beep."
"Haha!" Võ Vô Địch nở nụ cười trào phúng.
Mặc dù Võ Vô Địch đang cười, nhưng hắn ta là một ví dụ hoàn hảo cho ngoài cười nhưng trong không cười, trông có vẻ cực kỳ thiếu đòn.
"Ông đây liều mạng với ngươi." Hắc Phong nói xong, đang định lao tới liều mạng.
Tiêu Trần nhanh chóng nhấc đuôi của Hắc Phong lên, thân thể mũm mĩm của gã không ngừng giãy giụa trong không trung.
"Trần ca, ngươi buông ta ra, ta muốn đánh chết cái tên thiểu năng này."
Tiêu Trần nhéo mũi: "Con heo chết tiệt, muốn hỏi thì nhanh hỏi đi, nơi quái quỷ này hôi như vậy, ở lại đây thoải mái lắm à?"
Hắc Phong bị Tiêu Trần kéo đuôi, thân hình mũm mĩm đung đưa trên không trung, thấy vậy, Tiêu Trần cũng không có ý thả gã xuống.
"Lão già chết tiệt, nói nhanh lên, nếu không thì ta sẽ thọc nát ngươi."
Nhìn Hắc Phong treo lơ lửng trên không trung, tâm tình của lão già đột nhiên trầm tĩnh lại, xem ra đứa nhỏ này là người làm chủ ở đây.
Lão già nhìn Tiêu Trần, vừa định mở miệng nói gì đó.
Bỗng một tia sáng lóe lên, cánh tay của lão già bay lên trời.
Cánh tay thong thả hướng về hố tử thi, khiến đám thi thể náo loạn.
Một cơn đau khó tả không ngừng ập vào đị não lão già.
Với sự mở rộng từng cơn đó, lão già đau đớn đến nỗi không ngừng lăn lộn và gào rú trên mặt đất.
Tiêu Trần nghịch đoạn đao trong tay, nói: "Bảo ngươi nói thì nói đi, sao lại nói nhiều chuyện vô nghĩa như vậy."
Tiêu Trần không có hứng thú với những tin tức này, nếu không phải Hắc Phong muốn nghe thì lão già đã trở thành một thi thể từ lâu rồi.
Lão già đau đến nỗi sống không bằng chết, thi thể lăn lộn trên mặt đất.
Hắc Phong nhìn với vẻ mặt mơ hồ, không phải lão già này xương cốt cứng lắm à, mới chém có một đao đã muốn chết muốn sống rồi?
Tiêu Trần giống như một tiểu ác ma, giơ đoản đao trong tay lên: "Có muốn thử sung sướng gấp mấy lần không? Hehe."
"Sung sướng gấp mấy lần?" Hắc Phong khó hiểu hỏi.
"À, cây đao này có thể phóng đại cảm giác đau đớn gấp hơn hai mươi lần, thế nào có muốn thử không?" Tiêu Trần cười xấu xa nhìn Hắc Phong.
Toàn thân Hắc Phong run lên: "Trần ca, ngươi đừng xằng bậy ah, ta không muốn thử cái gì hết."
"Hehe."
Tiêu Trần dùng sống đao nhẹ nhàng vỗ hai cái vào mông Hắc Phong.
Hắc Phong sợ hãi đến mức trợn trắng mắt, lập tức hôn mê bất tỉnh.
"Haha, đồ con heo chết tiệt, ngươi vẫn nhát gan, miệng thối như cũ."
Tiêu Trần kẹp chặt Hắc Phong, lại xoẹt xoẹt chém ra một đao, tay kia của lão già cũng bay ra ngoài.
Tiếng rú kinh thiên động địa lại vang lên.
Tiêu Trần móc móc lỗ tai: "Giọng cũng lớn ghê ha, có vẻ tâm tình rất tốt nhỉ!"
Tiêu Trần giơ đao lên không chút do dự chém vào chân lão già.
"Ta nói nói." Lão già đau đến mức phát âm không rõ ràng.
"Vậy thì ngươi nói đi!" Tiêu Trần không có ý tứ dừng lại, đoản đao đã chạm vào đùi lão già.
"Có trọng bảo hiện thế ở bắc hải, có thể là Hỗn Độn thần khí trong truyền thuyết, Thủy Thần kích."
Lời nói của lão già mạch lạc một cách khó hiểu, vì cầu xin được chết, lão già này đã liều mạng.
Tiêu Trần mắt trợn trắng lên, đá lão già xuống hố tử thi.
Lại là Thủy Thần kích, lão già lưng gù mấy ngày trước cũng muốn dùng tin tức này để mua mạng của mình.
Nếu gặp người khác, có lẽ sẽ thực sự bị cám dỗ, nhưng đáng tiếc bọn hắn đã đụng trúng Tiêu Trần, một tên quỷ siêu lười biếng.
"Trần ca, Hỗn Độn chí bảo kìa, sao ngươi không đi xem một chút?"
Hắc Phong vốn đang ngất, đột nhiên mở to mắt, một khuôn mặt heo đỏ bừng vì kích động.
"Ngươi nha lại giả bộ bất tỉnh." Tiêu Trần vỗ mấy cái lên cái mông tròn vo của Hắc Phong.
Cái con heo không biết xấu hổ này còn lẳng lơ vặn vẹo uốn éo.

Bình Luận

0 Thảo luận