Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1411: Phong hoa tuyệt đại

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Tiêu Trần suýt thì phun ra một búng máu, "Con mẹ nó đây là muốn ông đây đi lấy sắc dụ u Dương Đức?"
"Ơ kìa, cũng không phải như vậy, chính là để cô đừng vừa nhìn thấy hắn ta đã đánh loạn là được."
"Được, chỉ như vậy thì tôi có thể tiếp nhận."
Tiêu Trần gật đầu, biết lần này lên thuyền nhận không ít ân tình của người ta, coi như trả lại đi.
"Đến đây, mặc cái váy này vào, cái váy này, tôi vẫn không dám mặc, sợ khống chế không được." Nhan Tử Ninh vẻ mặt mong đợi nhìn Tiêu Trần.
Nhìn vào đôi mắt tò mò và mong đợi đó, đầu Tiêu Trần đầy vạch đen.
Tiêu Trần có lý do tin tưởng, con hàng này muốn buôn bán là một ngụy trang, muốn để cho mình mặc váy đó mới là mục đích thực sự của cô.
Dù sao cũng còn vài ngày là có thể biến tính, Tiêu Trần cũng lười cự tuyệt, huống hồ cái váy này mặc đúng là thoải mái thật, chí ít mát mẻ.
Lợi dụng lúc Tiêu Trần thay quần áo, Nhan Tử Ninh kéo Phượng Hà, vẻ mặt mong đợi chờ ở bên ngoài phòng.
"Lão bản, đó là váy Hiểu Nguyệt Thiên Vũ à?" Phượng Hà tò mò hỏi.
"Ừm." Nhan Tử Ninh gật đầu: "Sau khi có được bộ y phục này, tôi vẫn không dám mặc, sợ khống chế không được."
"Lão bản, ngài cảm thấy tiểu gia hỏa kia có thể khống chế được sao?" Phượng Hà gương mặt chờ mong.
"Có thể, bất kể là vóc người hay tướng mạo, tiểu gia hỏa này đều khiến tôi thấy tốt nhất." Nhan Tử Ninh gương mặt cười xấu xa.
Nói đến váy Hiểu Nguyệt Thiên Vũ, đây là có lai lịch lớn.
Đây là tác phẩm tâm đắc do gia tộc chế tác pháp bào nổi danh nhất trong hư không, Nam Cung gia chế tạo.
Cái váy này, có thể tôn lên vóc dáng của cô gái đến mức tận cùng.
Có người nói cái váy Hiểu Nguyệt Thiên Vũ này có ý thức của mình, nếu như không được sự đồng ý của chiếc váy, căn bản là không có cách nào mặc vào.
Tiêu Trần ở trong phòng thay quần áo, nhưng váy lại không có vấn đề gì, lập tức mặc vào được.
Thế nhưng Tiêu Trần cảm thấy không được tự nhiên, tại sao vậy chứ?
Bởi vì luôn cảm thấy có thêm thứ gì đó trên người.
Nghĩ một lát, Tiêu Trần rốt cuộc biết sự khó chịu này tới từ nơi nào rồi.
Mụ nội nó, là bởi vì cái váy dài này quá sát người, sát người đến nỗi không được có đồ lót.
Mặt Tiêu Trần đầy vạch đen, thế nhưng vì mặc thoải mái một chút, vẫn là cởi nội y ra.
Thế là hay lắm, chiếc váy dài bó sát vào từng bộ phận trên cơ thể, như là vốn sinh trưởng ở trên da.
Tiêu Trần hoạt động một chút, hơ, khoan hãy nói, đúng là thoải mái hơn quần áo mình mặc nhiều.
Hơn nữa Tiêu Trần còn phát hiện, cái váy này là pháp bào có phẩm cấp không thấp, mặc lên người, thân thể cảm thấy thoải mái cực độ.
"Không sai, không sai." Tiêu Trần nhảy lên hai cái, hài lòng gật đầu.
"Chết tiệt, mình rốt cuộc bị sao vậy, vì sao mặc váy xinh đẹp mà lại vui vẻ như vậy." Tiêu Trần cảm giác mình đúng là bị điên rồi.
"Quên đi, chỉ cần hài lòng là được." Tiêu Trần cũng nhìn thoáng, cuối cùng dùng sợi tơ màu đỏ cột chắc tóc, đẩy cửa đi ra ngoài.
"Phụt..." Tiêu Trần mới vừa ra khỏi phòng, u Dương Đức máu mũi phun một cái, người liền hôn mê bất tỉnh.
Ngay cả hai nữ nhân, cũng ngơ ngác ngây ngốc nhìn Tiêu Trần, lúc này Tiêu Trần chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung.
Phong hoa tuyệt đại.
Sợi tơ đỏ dài như ngọn lửa cháy mạnh, cột lấy mái tóc vốn đen dài tự nhiên, phát ra khí chất vô cấu.
Chỗ cổ tay mang theo một cái vòng ngọc màu đen, nó tỏa ra một loại ánh sáng rực rỡ không nói nên lời.
Da thịt trắng như tuyết, hợp với trang phục đỏ thẫm lại càng tăng thêm sức mạnh.
Mà màu đỏ của váy, như một đóa hoa hồng lửa, hướng người trần rêu rao mị lực của mình.
Đặc biệt một đôi chân nhỏ trần truồng trắng noãn, nhẹ nhàng giẫm ở trên sàn nhà, từng bước đã giẫm vào trong lòng của người khác.
"Nhìn cái gì vậy, chưa từng xem qua mỹ nữ đẹp trai à." Tiêu Trần vừa mở miệng là mang theo vài phần bĩ khí, lại không biết rằng bĩ khí tăng thêm cho hắn vài phần phong tình khác.
Trong mắt hai người Nhan Tử Ninh và Phượng Hà đầy sao nhỏ vọt tới, sờ nơi đây, nhìn nơi đó.
"Thật đúng là mặc vào, chậc chậc, nếu tôi mà là đàn ông, liều mạng cũng phải tán đổ đại mỹ nhân này." Nhan Tử Ninh vui vẻ cười nhạo.
"Phi, nếu như cô là đàn ông, tôi có độc thân cả đời cũng không gả cho cô." Tiêu Trần trợn trắng mắt, kết quả bởi vì thật sự đẹp, ngược lại giống như đang làm nũng.
Thật đúng như câu của sắc phôi kia, mỹ nhân làm chuyện gì cũng đều đúng.
"Cô nương, tôi chính thức tự giới thiệu mình một chút, tiểu sinh u Dương Đức, trưởng tử của u Dương gia, gia chủ tương lai..."
u Dương Đức tỉnh lại, căn bản không sợ chết, trực tiếp xông tới bên cạnh Tiêu Trần.
Tiêu Trần cố nén kích động đánh chết người này, cả giận nói: "Cách ông đây xa chút."
u Dương Đức nghe lời lui một bước.
"Ba trượng, toàn thân mi toàn mùi sắc phôi."

Bình Luận

0 Thảo luận