Nếu cô gái đến từ đại thế giới khác, như vậy ý chí Đại Đế bảo vệ Địa Cầu đã tiêu tán, nói cách khác Địa Cầu đã bại lộ.
Tiêu Trần đột nhiên bùng nổ, cả người giống như sao băng bổ nhào về phía cô gái.
Sức mạnh cuồng bạo, chấn cho căn phòng chia năm xẻ bảy.
Mặt đất điên cuồng rạn nứt, đất dâng lên, vết rách kinh khủng chậm rãi lan tràn ra, đá tảng cuồn cuộn văng lên.
Vô số vật liệu và đá tảng bị hút lên bầu trời, hình thành một cái vòng tròn to lớn.
Đúng là Liệt Thiên Thức trong Sát Sinh Quyền.
Uy áp Liệt Thiên Thức sinh ra, trực tiếp đè cô gái xuống mặt đất, không thể động đậy.
Sợ hãi, giống như là thuỷ triều điên cuồng lan tràn ra ở trong lòng cô gái.
Một vầng trăng màu vàng nhạt xuất hiện ở trước người cô gái, không ngừng run rẩy kêu lên, giúp đỡ chủ nhân chống lại uy áp kinh khủng ấy.
Thế nhưng cô gái vẫn không thể bò dậy nổi, luồng uy áp này thực sự quá kinh khủng, cô chỉ từng nhìn thấy uy áp như vậy ở thế hệ trước.
Thế nhưng người thiếu niên trước mắt này, lại căn bản không có một chút khí tức của người tu hành nào, vậy luồng uy áp này đến từ đâu?
Tốc độ của Tiêu Trần cực nhanh, trong nháy mắt đã đến trước người cô gái.
Tiêu Trần bóp cổ cô gái, nhấc cô lên.
Trong nháy mắt sắc mặt của cô gái biến thành vô cùng nhợt nhạt, bóng tối của cái chết bao phủ xuống.
Cô chẳng bao giờ ngờ tới, mình sẽ chết tại cái nơi nhỏ bé này, hơn nữa còn chết không minh bạch.
Nước mắt chảy dài không cam lòng, cho dù cảnh giới của cô cao tới đâu, chung quy cũng chỉ là một cô gái mười lăm mười sáu tuổi mà thôi.
Nhìn nước mắt của cô gái, Tiêu Trần rợn trắng mắt, trực tiếp ném cô gái ra ngoài.
"Ầm!"
Thân thể của cô gái kéo lê ra một khe rãnh vừa dài vừa lớn trên mặt đất, trượt ra ngoài trăm mét mới khó khăn lắm dừng lại được.
Toàn thân của cô gái trầy xước, ngay cả váy ánh trăng trên người đều bị xé rách một ít, lộ ra da thịt trắng nõn như ngọc.
"Bịch!"
Tiêu Trần rơi xuống trước mặt của cô gái, ngồi xổm người xuống cười nói: "Nể tình cô là người của Thiên Tinh đại thế giới, hôm nay tôi sẽ không làm thịt cô, tôi hỏi một lần nữa, người nhà này trước đây đã đi nơi nào?"
Đối với Thiên Tinh đại thế giới, Tiêu Trần vẫn có ấn tượng rất tốt.
Bởi vì người của đại thế giới này đều có tín ngưỡng rất sâu, hơn nữa cũng không hiếu chiến, mọi người vẫn rất hiền lành.
Về phần tại sao lại đến Địa Cầu, cũng chỉ là chuyện kia, tranh đoạt cơ hội trở thành Đế mà thôi.
Tiêu Trần cũng không phản đối cạnh tranh công bằng.
Hơn nữa người từ ngoài đến có thể cho toàn bộ giới tu hành sức sống đáng sợ hơn, làm cho người tu hành bản thổ có cảm giác nguy cơ.
Cũng có thể kích thích Địa Cầu, tiến hóa mau hơn theo hướng đại thế giới.
Thế nhưng nếu có người gây chuyện, vậy thì đừng trách lòng dạ Tiêu Trần độc ác.
Cô gái bị dáng vẻ như bệnh tâm thần của Tiêu Trần làm cho hôn mê.
Mới vừa nãy còn có bộ dạng muốn chém giết muốn róc thịt, tại sao đột nhiên lại ôn hòa như thế.
Nhìn cô gái giương cái miệng nhỏ nhắn, dáng vẻ khó hiểu vô cùng.
Tiêu Trần lại giống như tên lưu manh, sờ sờ vầng trăng non màu vàng nhạt trên trán cô gái.
"Ầy, hỏi cô đó, có phải là phải đánh cô gần chết, thì mới chịu nói đúng không?"
"Ầy, cô nói cái thứ này có bị xóa đi được không?" Tiêu Trần móc vầng trăng khuyết, tò mò hỏi.
Cô gái suýt chút nữa thì bật khóc, đây là tên điên từ nơi nào tới vậy!
Chúc phúc của Nguyệt Thần, không thể khiến cho người ngoài đụng vào, nếu như bị Nguyệt Thần biết, e rằng sẽ thu hồi chúc phúc.
Tiêu Trần trợn trắng mắt, nhìn cô gái muốn khóc nói: "Cô sợ cái gì, nếu Nguyệt Thần các người dám thu hồi chúc phúc, cô đến tìm tôi, tôi đi giúp cô lấy về là được."
Cô gái lau nước mắt: "Người kia rốt cuộc là người nào, tại sao biết mình tới từ Thiên Tinh đại thế giới, hơn nữa dường như còn biết rất rõ ràng chuyện về sức mạnh Nguyệt Thần."
"Nói nhanh chút, có tin tôi đập cô thành bánh bao nhân thịt hay không." Tiêu Trần chỉ vào vòng tròn to lớn trên đỉnh đầu.
Nhìn vòng tròn trên đỉnh đầu có đường kính tiếp cận một kilomet, cô gái run rẩy.
"Bọn họ dọn nhà, dời đến chân Thánh Sơn." Cô gái giùng giằng bò dậy, chỉ ngọn núi cao vút trong mây ở phương xa.
Tiêu Trần trợn trắng mắt mắt, kéo khuôn mặt của cô gái: "Nói sớm đi, cứ phải bị ăn một trận đánh mới chịu nói, da ngứa."
Cô gái tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, từ khi ra đời tới nay, chưa từng gặp qua tên lưu manh nào như này, chớ nói chi là bị người khác phái chạm đến.
Đầu tiên là moi Nguyệt Thần chúc phúc của mình, hiện tại lại còn véo khuôn mặt của mình, cái này còn có vương pháp sao?
Tiêu Trần đứng dậy, phất tay, vòng tròn to lớn đập sang đất trống bên cạnh, mang theo sóng khí khổng lồ.
Trực tiếp cuốn cô gái nhỏ lăn mấy vòng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận