Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1039: Hai năm

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Tất nhiên, đối với con số hơn một trăm ngàn khắc ấn trên y phục, đây có lẽ không được tính là số lẻ.
Nhưng đối với một Nhân tộc có thể lực không tốt, bốn trăm ngàn cân đã là một con số cực kỳ khủng bố.
Phải biết khi Võ Vô Địch tu luyện đến một trăm ngàn cân khí lực, đã tiến thẳng vào cảnh giới tiếp theo.
Mà Võ Vô Địch phải mất gần chục năm mới luyện tới một trăm ngàn cân.
Đương nhiên, điều này liên quan rất lớn đến việc Võ Vô Địch không có tài nguyên tu luyện.
Nhưng Tiêu Trần có thể luyện được bốn trăm ngàn cân chỉ trong một năm, ngay cả khi có đủ tài nguyên tu luyện, nếu nói ra có lẽ sẽ khiến một đám người sợ chết khiếp.
Mồ hôi và công sức mà Tiêu Trần đã bỏ ra trong đó, căn bản vượt ngoài sức tưởng tượng của người bình thường.
Tất nhiên trong một năm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện khác.
Núi Hắc Phong này đã hoàn toàn bị Tử Thần biến thành một thế ngoại đào nguyên.
Dưới chân núi xuất hiện rất nhiều thôn trang.
Nó được thành lập sau khi một số người sống sót đến đây, nơi này dần dần có một chút khói lửa của sự sống.
Và núi Hắc Phong đã trở thành Thánh sơn trong tâm trí của những người này.
Mọi người đều biết có những vị thần tiên sống trên núi.
Có một nàng tiên đẹp đến không thể tưởng tượng nổi và có cả một nàng tiên nhỏ tinh nghịch.
Nếu Tiêu Trần rảnh rỗi, sẽ đến thôn trang dạy những người bình thường này cách trồng trọt, dạy họ một số lý thuyết canh tác tiên tiến.
Kể cả cách xem thời vụ, cách chọn giống, cách bón phân, vân vân và mây mây.
Trong hai năm, nơi này đã trở thành một thế ngoại đào nguyên.
Cũng trong hai năm qua, Tử Thần đã tìm được một số thứ có thể ức chế độc tính trên người Tiêu Trần.
Tử Thần đã luyện thành một lò đan dược, nếu ăn ngay viên thuốc này sau khi trúng độc thì có khả năng có thể giải được một nửa độc.
Tuy chỉ có một nửa tỷ lệ, nhưng Tử Thần đã khá hài lòng, dù sao loại độc này cũng quá kinh người.
Hơn nữa, phạm vi tu luyện của Tiêu Trần cũng bị giới hạn cực kỳ nhỏ, cơ bản là trong diễn võ trường.
Bởi vì khi Tiêu Trần tu luyện sẽ đổ rất nhiều mồ hôi, nếu mồ hôi chảy vào trong núi lớn, sẽ khiến cho một vùng nhiễm độc rộng lớn.
Ngược lại Tiêu Trần không để ý lắm, dù sao cũng chỉ là luyện khí lực, ở đâu cũng là luyện.
...
Trong diễn võ trường cực lớn, Tiêu Trần đang chơi kéo co với tê giác ba chân.
Đây là bài học mỗi ngày của Tiêu Trần.
Vì khí lực cả cơ thể đều phải dùng đến chống đỡ bộ y phục này.
Vì vậy, khí lực Tiêu Trần có thể sử dụng thực ra không nhiều.
Khí lực của con tê giác này cũng khủng bố đến cực điểm.
Ngay cả khi bây giờ Tiêu Trần có sức nặng bốn trăm ngàn cân, con tê giác này vẫn có thể kéo Tiêu Trần chạy loạn xung quanh toàn bộ diễn võ trường.
Hai năm trôi qua, Tiêu Trần đã cao hơn không ít.
Vì liên tục rèn luyện cường độ cao, Tiêu Trần đã sớm gầy đi.
Tiêu Trần mười hai tuổi, hiện đã cao khoảng 1m5, lớn lên vô cùng điển trai, cực kỳ thu hút các cô gái.
Đặc biệt là khi Tiêu Trần xuống thôn trang dưới núi, rất nhiều cô bé thích nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần.
Nếu các nàng không cho rằng Tiêu Trần là tiên nhân sống trên núi thì Tiêu Trần đã bị một nữ tử bưu hãn nào đó cướp về làm con rể từ lâu rồi.
"Woo woo woo." Tê giác kéo Tiêu Trần, thực hiện một pha phanh tuyến tiền liệt trên diễn võ trường như thường lệ.
Lưu Tô Minh Nguyệt đứng bên cạnh đau lòng nhìn.
Đã hai năm trôi qua, Lưu Tô Minh Nguyệt lại không hề thay đổi, vẫn như vậy, nhỏ nhắn, cực kỳ đáng yêu.
"Phì, phì..."
Tiêu Trần phun ra một ngụm bùn, trợn trắng mắt.
Khí lực của mình đã nửa tháng không có tăng lên tí gì rồi.
"Chẳng lẽ bốn trăm ngàn cân là giới hạn của Nhân tộc?"
Tiêu Trần hỏi Võ Vô Địch, nhưng Võ Vô Địch bảo không biết.
Bởi vì Võ Vô Địch chưa từng thấy một người nào có thể đạt tới bốn trăm ngàn cân ở cảnh giới thứ nhất cả.
Hỏi Tử Thần nhưng Tử Thần lại nói với Tiêu Trần.
Trong thời Hoang Cổ, bốn trăm ngàn cân không phải là cực hạn.
Nhưng cực hạn là bao nhiêu, ngay cả Tử Thần cũng không biết.
Thứ duy nhất có thể tham khảo là nếu đi đến cực hạn thì sẽ thấy điều gì đó.
Tiêu Trần có chút bất đắc dĩ, con đường võ đạo này có rất ít thứ có thể tham khảo.
Giờ đã đến bình cảnh, Tiêu Trần quyết định tạm dừng tu hành, đi chu du khắp nơi một chút.
Buổi tối lúc ăn cơm, Tiêu Trần đã nói chuyện này với mọi người.
Tất cả mọi người đều đồng ý, Tiêu Trần kiếp trước là Đại Đế bất khả chiến bại, nên hắn đương nhiên có hiểu biết của chính mình để vượt qua bình cảnh.
Ngày hôm sau, Tiêu Trần khiêng theo Liên Thương Sinh dài hai mét lên đường, đoản đao Độc Hồn được Tiêu Trần dắt sau lưng.
Bởi vì không có vỏ đao, Tiêu Trần chỉ có thể quấn chặt Liên Thương Sinh bằng một tấm vải trắng.

Bình Luận

0 Thảo luận