"Muốn kẹo đường ăn, hay là muốn tiền mừng tuổi, muốn gì thì cũng phải dập đầu lạy, đúng không?" Tiêu Trần cười lạnh một tiếng.
Dịch Tiên bất đắc dĩ nhún vai: "Nếu không đưa cho ta, ta cũng chỉ còn cách đi đoạt, nếu như chẳng may làm hai người bị thương, xin hãy thứ lỗi cho ta."
Giọng nói vừa dứt, gió chợt nổi lên, gió cuồng phong khiến cho thiên địa thất sắc.
Tiêu Trần đâm vào thắt lưng của Pháp thân, nói một cách hung hăng: "Đi đi, chơi chết hắn."
Tiêu Trần không cần nói, pháp thân cũng bắt đầu động.
Vi Tuyết phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, hồng quang lan tràn cuồng bạo, cả bầu trời trong nháy mắt bị nhuộm đỏ, giống như ánh hoàng hôn rực rỡ.
"Long Ngâm • Thiên Chinh."
Pháp thân túm lấy Tiêu Trần lao thẳng lên trời.
Lúc này, hồng quang bao phủ bầu trời, thực sự là nhô ra từng cái đầu rồng cực lớn.
Những chiếc đầu rồng này khổng lồ như núi, với đôi mắt rồng đỏ rực, lạnh lùng nhìn Dịch Tiên bên dưới, vờn quanh hắn bên trong.
Đầu rồng này tựa hồ như tùy tiện hắt xì hơi một cái, cũng có thể khiến cơ thể nhỏ bé của Dịch Tiên hôi phi yên diệt.
Đột nhiên một đầu rồng gầm lên, tiếng gầm của con rồng to lớn tràn ngập khắp thế giới với uy áp vô biên.
Theo tiếng rồng đầu tiên vang lên, những con rồng còn lại cũng bắt đầu gầm lên.
Các sóng âm thanh có thể nhìn thấy bằng mắt thường gợn sóng thành những vòng tròn, mọi thứ chúng đi qua đều bị biến thành bột, thậm chí còn xuất hiện những vết nứt đen trong không khí.
"Tốt, nhưng không đủ."
Dịch Tiên mỉm cười, gật đầu khen gợi.
Dịch Tiên đưa tay phải ra, một quả cầu nhỏ do gió ngưng tụ xuất hiện trên đầu ngón tay phải của hắn.
"Đi."
Dịch Tiên mỉm cười, bắn quả cầu nhỏ ra.
Quả cầu gió nhìn như không có lực sát thương, sau khi rời khỏi đầu ngón tay Dịch Tiên, lại nổi lên kinh thiên kịch biến.
Phong cầu chỉ nhỏ chừng một quả trứng gà nhỏ, trong nháy mắt rời khỏi tay bắt đầu dùng cách bùng nổ căng phồng lên.
Giống như một viên đạn hạt nhân chợt nổ tung trong không gian bị phong kín, sức mạnh cuồng bạo như đổ xuống mà ra.
Phong cầu trở nên lớn đến chiếm cứ cả thiên địa, sức gió kinh khủng nháy mắt nghiền nát đầu rồng to lớn trên bầu trời.
Tiêu Trần trên vòm trời hơi híp mắt lại, thực lực gia hỏa Dịch Tiên này đã vượt qua dự liệu của mình.
Tiêu Trần hiểu rõ, sợ rằng chỉ có đại ma đầu hoặc là thần côn tự mình đến mới có thể giết chết hàng này.
Tiêu Trần nhìn cảnh đại thế giới hoàng tàn khắp nơi một chút, nhưng vẫn cắn răng, nhẹ giọng nói: "Lão tử chẳng bao giờ thất tín với người."
Nếu Tiêu Trần đã hứa với lão đạo, giúp những chúng sinh chết oan này báo thù, thì dù là tan xương nát thịt, Tiêu Trần cũng sẽ không nuốt lời.
Đây chính là sức hấp dẫn trong nhân cách của Tiêu Trần, nói lời giữ lời.
Trong nháy mắt Tiêu Trần phân tâm, Dịch Tiên đã đạp theo gió mà đến.
Lần này cũng không phải là Dịch Tiên tới chào hỏi, sau lưng hắn ta xuất hiện năm viên phong cầu to chừng quả bóng rổ.
Phong cầu vây quanh Dịch Tiên chậm rãi xoay tròn, nhìn như vô hại, nhưng Tiêu Trần biết, chỉ sợ là lần này phải là mạng già của mình.
Điểm chết người là còn chưa phải tới Dịch Tiên, mà là vấn đề xuất hiện ở trên người pháp thân.
Hắn ta sinh ra trong thân thể Tiêu Trần ma tính, nhưng lại cực kỳ khác biệt với tương tác của Tiêu Trần ma tính.
Chiêu thức Tiêu Trần ma tính hủy thiên diệt địa, căn bản pháp thân không dùng được tới tinh túy.
Tuy pháp thân có thể sử dụng chiêu thức của mình, nhưng trong lúc vội vàng cũng không thể lĩnh ngộ được cốt lõi.
"Cẩn thận rồi." Dịch Tiên cười híp mắt nói, dáng vẻ tự tin đến thậm chí có vài phần tự phụ, nhìn Tiêu Trần hận đến nghiến răng kèn kẹt.
Dịch Tiên mỉm cười, tự tay kéo một cái phong cầu vừa lúc di chuyển tới trước mặt mình.
"Phong Hỏa Cực Động."
Rầm!
Một tiếng nổ vang, trên phong cầu thế mà lại dấy lên ngọn lửa màu vàng sẫm.
Nơi ngọn lửa màu vàng sẫm đốt tới, không trung thế mà lại xuất hiện từng khe hở màu đen.
Trong khe màu đen phát ra tiếng kêu rên thê lương, giống như kẽ hở kia nối liền tới cửa luyện ngục.
"Yên tâm, lửa này không đốt chết người." Dịch Tiên cười người hiền lành.
"Nhưng nó lại có thể đốt lên một ít không gian thần bí, nếu như bị kéo vào trong, sợ là cả đời cũng không ra được." Dịch Tiên có lòng nhắc nhở.
"Trục xuất." Tiêu Trần cười lạnh.
Ngoài miệng Tiêu Trần cười hì hì, trong lòng lại mắng thấy má.
Loại thần thông này là thần côn am hiểu nhất, bởi vì thần côn không sát sinh, thông thường sẽ ném mấy thứ đồ chơi tội ác tày trời vào một ít không gian không biết tên.
Nếu như bị ném vào trong những không gian thần bí này, muốn trở ra còn khó hơn so với lên trời.
Hơn nữa trong những không gian này đều kèm theo một ít nguy hiểm khó mà tin nổi.
Dịch Tiên nhìn Tiêu Trần, đột nhiên cười cười: "Nếu như hai ngươi tiếp được năm viên đồ chơi nhỏ của ta đây mà không chết, ta sẽ tha cho các ngươi một lần, thế nào."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận