Hoặc là đối phương là người lỗ mãng, hoặc là đối phương không hề sợ hãi.
Nhưng khi nhìn hiện trường bị phá hư chỉ còn đống hỗn độn, đối phương hẳn là không sợ rồi.
Nhân vật như vậy, không phải người tu hành bình thường có thể đối phó được.
Thanh Y đến, khiến mọi người như ăn một viên thuốc an thần.
Thanh Y tìm cô bé tìm hiểu mọi chuyện, đột nhiên cười.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Thanh Y, tất cả mọi người đều thấy khó hiểu.
"Hắn còn nói gì không?" Thanh Y mặt mày hớn hở hỏi.
Cô gái tủi thân nói: "Hắn còn bảo cháu phải sửa phòng xong, hắn nói hai ngày nữa sẽ trở về xem."
Thanh Y gật đầu: "Vậy làm theo lời hắn nói đi, phòng này cô tự mình sửa đi, tuyệt đối không được để người khác hỗ trợ. Tên kia tính cách quái dị, nếu như biết cô gọi người khác sửa giúp, không biết sẽ lại làm gì để gây khó dễ cho cô."
Cô gái lại bật khóc, tất cả chuyện này là sao thế? Bị đánh một trận, còn phải sửa phòng do hắn làm hư nữa.
Đời này chưa từng chịu uất ức lớn như vậy.
Nguyệt Lang tò mò hỏi: "Thanh Y đại nhân, ngài có phải biết người thiếu niên kia là ai hay không?"
Bốn đứa nhóc tới Địa Cầu này, khiêm tốn lễ độ, hơn nữa tâm tính cũng không tệ, Thanh Y vẫn rất có thiện cảm.
Thanh Y nhún vai bất đắc dĩ nói: "Biết, thế nhưng tôi không thể nói cho các cô cậu biết. Nhỡ đâu hắn không muốn để người ta biết hắn đã trở về, tôi lại nói cho các cô cậu biết, sợ rằng đến lúc đó tôi cũng phải bị đánh một phen."
Người xung quanh nghe mà kinh hãi, Thanh Y gần như có chiến lực cao nhất trên Địa Cầu hiện tại, còn có ai có thể đánh anh ta?
Tất cả mọi người bị làm cho gợi lên lòng hiếu kỳ, hai đội trưởng của đội Mạng Nhện liếc nhau, hết sức kinh hãi, lại cười.
Những người "Lão nhân" bọn họ đều biết, nơi này từ trước đến nay đều là cao thủ ca định đoạt.
Tiêu Trần lững thững đi về phía Thánh Sơn.
Lúc trước mới trở về từ hư không đã trực tiếp bị đoàn Ngưu Lang của thần tính, đưa đi Địa Ngục chuyển kiếp.
Cho nên Tiêu Trần cũng không biết, Thánh Sơn là Đao Nô biến thành.
Bây giờ Tiêu Trần còn tưởng rằng Đao Nô trông cửa ở Đao Ngục đấy!
Chỉ là khi gần gần lại dần, Tiêu Trần cũng cảm nhận được khí tức của Đao Nô.
Tiêu Trần nhìn Thánh Sơn, sửng sốt thật lâu, thật lâu.
Đao Nô trước đây là Đao Ma, người yêu đao thành ma, là một ngụy Đế thứ thiệt.
Anh ta là một người bá đạo vô cùng, anh ta không cho phép người khác dùng đao, bởi vì anh ta cảm thấy những người đó không xứng.
Anh ta vượt qua hư không, đi lại giữa các đại thế giới, dùng đao giết hết người này đến người khác.
Mãi cho đến một ngày anh ta gặp Tiêu Trần.
Đó là trận đấu thất bại duy nhất trong cuộc đời của Đao Nô.
Trong đại chiến với Tiêu Trần, anh ta mất đi một chân, một cánh tay.
Tuy rằng tàn tật, nhưng anh ta lại bước ra khỏi tâm ma.
Từ ngày đó trở đi, Đao Nô vẫn luôn theo sau Tiêu Trần, vì Tiêu Trần nâng đao, cũng bắt đầu từ lúc đó anh ta tự xưng là Đao Nô.
Về sau, Tiêu Trần ma tính mở Đao Ngục, Đao Nô lại trở thành người trông cửa.
Anh ta an vị ở trước cửa Đao Ngục, làm bạn với đao gãy ấy.
Đao Nô mong đợi mỗi một lần Đao Ngục mở ra, bởi vì mỗi khi Đao Ngục mở ra, chắc chắn sẽ là một bữa tiệc thịnh soạn cho người dùng đao.
Tiêu Trần lướt qua Yêu tộc thủ vệ ở xung quanh Thánh Sơn, đi tới chân Thánh Sơn.
Tiêu Trần ngẩng đầu nhìn, nhẹ nhàng gõ lên núi lớn.
"Ông què già, gần đây sống thế nào."
Tiêu Trần nhất định không thể nghe được tiếng trả lời khàn khàn trước kia.
Một làn gió mát thổi tới, quanh quẩn quanh Tiêu Trần.
Trước sơn thể vốn là vách đá dựng đứng, đột nhiên xuất hiện một cái cầu thang.
Cầu thang trườn quanh, nối thẳng đỉnh núi.
Tiêu Trần cười, bước lên.
Tiêu Trần lẻ lôi một mình đứng trên đỉnh núi, nhẹ nhàng thả hai tay.
Ôm trời xanh, nhìn về dãy núi nơi xa, khẽ hít một hơi không khí mát mẻ, nghe tiếng gió thổi qua bên tai.
Nghe việc vặt của nhà người thường ở nơi xa, nhìn hoa cỏ xanh mát bên cạnh.
Lúc này lòng Tiêu Trần yên tĩnh lại, tĩnh như xử nữ, nhạt như nước chảy, động như gió mát.
Các loại bất đắc dĩ bay nhảy trong thế gian bây giờ, vào thời khắc này đã tiêu tan mất.
Sao có thể quên loại tâm cảnh này, đỉnh núi này chứ!
Tiêu Trần ngồi xếp bằng ở bên cạnh Ngục Long, ở bên cạnh Ngục Long còn có một cái trường bào rách nát, là Thôn Thiên Bào của mình.
Tiêu Trần khẽ vuốt vết rách trên thân đao của Ngục Long, trầm mặc không nói gì.
"Gần đây thế nào?"
Tiêu Trần cuối cùng cũng mở miệng.
Ngục Long giống như đang chờ Tiêu Trần mở miệng.
Tiêu Trần vừa dứt lời, một cái thân hình mờ ảo bay ra từ trong thân đao.
Áo giáp đen bó sát người, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, cái đuôi ngựa còn dài hơn thân thể sau đầu tùy ý phe phẩy trên không trung.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận