"Dựa vào cái gì?" Người đàn ông trung niên cười ha ha, "Dựa vào Thục Sơn tôi có hai vị Kiếm Thần, lý do này có đủ hay không hả."
Mọi người nghiến răng, nhưng cũng không thể làm gì được, một Thục Sơn có hai vị ngụy Đế, đúng là có vốn liếng để phách lối
Tiêu Trần nhân tính nhìn thú vị, nơi đây linh khí dày đặc, vượt xa đa số đại thế giới, hơn nữa thế giới này bình yên thật sự, trong thiên địa tràn đầy hơi thở ấm áp, khiến người ta rất thoải mái.
Kinh khủng nhất là toàn bộ hai mươi mấy người ở đây thế mà lại đều là Vô Chỉ Cảnh.
Đến cả Tiêu Trần nhân tính cũng có chút mờ mịt, từ lúc nào mà đại tu sĩ Vô Chỉ Cảnh không đáng giá như vậy, đã tới mức đứng đầy đường rồi?
"Tiểu muội muội, tới Nhược Thủy cung chúng tôi đi, ở đấy có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp, hơn nữa cũng có rất nhiều công pháp tu hành thích hợp cho pahsi nữ." Vương Nguyệt Đồng dịu dàng nhìn Độc Cô Tuyết.
"Tiểu cô nương, đến Chính Nhất môn của tôi này, tu tập lôi pháp vô thượng, trừ ma vệ đạo, tiêu dao thiên địa vui vẻ biết bao..."
"Tiểu cô nương, luyện đan mới là chính đạo, hãy tới Trường Xuân cung chúng tôi, tùy tiện ăn đan dược, tùy tiện xông cảnh giới..."
Mọi người nhiệt tình không thể tưởng tượng nổi, Độc Cô Tuyết không nói tiếng nào, xoay người ôm lấy thắt lưng Tiêu Trần nhân tính, bộ dạng chết cũng không đi.
"Các người đây là đang thu đồ đệ?" Tiêu Trần nhân tính nhìn thú vị, mở miệng hỏi.
"Ừm." Vương Nguyệt Đồng gật đầu, "Cứ cách mỗi mấy vạn năm, Vô Ưu giới lại bắt đầu liên kết với thông đạo của thế giới bên ngoài một lần, có rất nhiều người bên ngoài tiến vào, và chúng tôi sẽ lựa chọn người có tư chất nhân phẩm tốt, gia nhập môn phái tu hành."
"Cậu là người thân của tiểu muội muội này sao?" Vương Nguyệt Đồng nhìn Tiêu Trần nhân tính với vẻ mặt mong đợi.
"Trượng phu." Độc Cô Tuyết vẫn luôn không mở miệng đột nhiên quăng ra hai chữ, nói y như thật, "Tôi là con dâu nuôi từ bé của hắn."
"Phụt..." Tiêu Trần nhân tính suýt thì phun ra một búng máu.
Không đợi Tiêu Trần nhân tính nói rõ, Vương Nguyệt Đồng đã nói: "Thế thì cũng được, cô có thể mang theo tiểu tử kia cùng đi đến Nhược Thủy cung của chúng tôi sinh hoạt, nếu như hai vị khác không chê, thì cũng có thể tới."
Tiêu Trần nhân tính và Tiêu Trần thần tính, những người này nhìn không thấu, chỉ coi hai vị Đại Đế trở thành người thường.
Về phần Bàn Cổ Tà Tướng, mặc dù là ngụy Đế, thế nhưng lại mang theo một tia tà khí, có vẻ như mọi người không thích hắn ta cho lắm, càng không sợ hắn ta.
"Vương Nguyệt Đồng, các cô lại cướp người, lần trước Nhược Thủy cung các cô được nhiều đệ tử, lần này chỉ một người mà các cô vẫn còn đoạt nữa." Mọi người kêu lên, ai nấy đều oán giận Vương Nguyệt Đồng.
Vương Nguyệt Đồng mở đôi mắt to xinh đẹp, "Một tiểu cô nương, đi theo đám đàn ông như các người là sao hả?"
"Theo chúng tôi thì thế nào chứ? Sao, là chúng tôi không mua nổi son phấn, vẫn là dáng dấp ảnh hưởng tới hứng thú hay sao?" Mọi người âm dương quái khí chế giễu.
Xem tình huống này, e rằng mọi người sẽ không dễ dàng từ bỏ.
"Các người vẫn còn thu người à?" Tiêu Trần nhân tính vui vẻ hỏi.
"Thu, có bao nhiêu thu bấy nhiêu, thế nhưng phẩm chất và tư chất không thể thiếu thứ nào được." Hiếm khi mọi người đạt được sự thống nhất như thế.
"Chờ đấy." Tiêu Trần nhân tính vui tươi hớn hở để Độc Cô Tuyết lại, đạp chân xuống, biển cả ầm ầm nổ tung, cánh cửa thanh đồng xuất hiện một trong nước xoáy đang nổ.
Tiêu Trần nhân tính vừa đạp chân một cái, lại có thể trực tiếp đạp mở cửa thanh đồng đã đóng lại.
Mọi người thấy đều biến sắc, cửa thanh đồng này căn bản không phải sức người có thể mở ra, vô số năm qua đều là như vậy.
Thế nhưng hôm nay, cánh cửa này thế mà lịa bị người khác đpạ mở chỉ với một cước.
Có thế mọi người mới biết rằng mình nhìn lầm, sức mạnh của thiếu niên này đã vượt ra khỏi nhận thức của bọn họ.
"Chờ ha, tôi đi tìm mấy tên có tư chất tốt lại có nhân phẩm cho các người." Tiêu Trần nhân tính vui vẻ biến mất ở trong cửa lớn, rất nhanh cửa chính lại đóng lại.
Độc Cô Tuyết và Tiêu Trần thần tính mắt lớn trừng mắt nhỏ, vẻ mặt ngỡ ngàng, cứ như vậy ném mình ở chỗ này.
Tiêu Trần thần tính gãi đầu, đương nhiên nàng có thể mở cửa, thế nhưng con hàng này bình thường cũng quên mình cũng là một Đại Đế, mình cũng là nhân vật vô địch thiên hạ.
"Trở về lại cắn chết hắn." Tiêu Trần thần tính tủi thân nhìn ngoài khơi từ từ yên tĩnh lại, phồng má nói.
Mọi người nghệt ra nhìn Tiêu Trần thần tính, cũng không dám xem thường nữa, thiếu nữ "bình thường" này xinh đẹp đến kỳ cục.
"Có gì ngon ăn không?" Lúc này, Lưu Tô Minh Nguyệt bò ra từ trong bộ ngực đồ sộ của Tiêu Trần thần tính, dụi mắt mở miệng hỏi.
Mọi người thấy cô nhóc này, mắt lập tức sáng lên, thiên tư của cô nhóc này e rằng còn ở trên của tiểu nha đầu kia.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận