Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 2022: Sự lựa chọn của đại đạo (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:09
Tiêu Trần lắc đầu: "Tôi không chấp nhận cách làm của cô. Nếu như cô phân tán bây giờ, thời đại sẽ dần dần trở nên hỗn loạn, vô số yêu ma quỷ quái sẽ chạy đến. Hơn nữa, về mặt tình cảm, tôi không ghét cô, không muốn nhìn cô giải tan đi."
Cô gái hơi bất ngờ liếc nhìn Tiêu Trần: "Nếu cậu không ghét tôi, vậy thì tại sao ngày nào cậu vẫn oán hận tôi hết vậy?"
"Đánh là thương, mắng là yêu, cô thì biết cái gì." Tiêu Trần liếc mắt.
"Phi!" Cô gái vẻ mặt khinh thường: "Bà đây tin cậu được mới ghê."
"Tôi đi trước nhé, tôi muốn đến Tội Vực thử xem có thể thả những người đó ra không." Tiêu Trần nói xong chuẩn bị rời đi.
"Dừng lại." Cô gái ngăn lại Tiêu Trần: "Cậu cho rằng tôi đang nói đùa sao?"
Tiêu Trần thở dài nói: "Còn có thêm máy vị Đại Đế thì sao? Bọn họ có thể quyết định phương hướng chiến tranh à?"
"Có còn hơn không!" Cô gái vẻ mặt nghiêm túc nói: "Làm đi, dù thất bại vẫn tốt hơn là không làm gì cả."
"Tôi có nghĩa vụ canh giữ tinh không này. Đây là nghĩa vụ, cũng là ý nghĩa sự tồn tại của tôi."
Cô gái nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần, khí thế bức người.
Tiêu Trần im lặng.
Tiêu Trần có thể cảm nhận được sự quyết tâm của cô gái.
Có người tham sống sợ chết, cũng có người hy sinh tính mạng vì chính nghĩa.
Tiêu Trần và cô gái nhìn chằm chằm nhau rất lâu, cuối cùng Tiêu Trần bái cô gái một cái rất sâu, không nói gì.
"Dáng vẻ cậu không nói lời nào thật khiến người ta không quen." Giọng điệu của cô gái thoải mái hơn, trêu chọc Tiêu Trần.
Cô gái trêu chọc, nhìn tinh vân xinh đẹp xung quanh, trong mắt tràn đầy vẻ không muốn.
"Tôi cũng xem như chết trẻ nhỉ!" Cô gái mỉm cười bắt đầu kết ấn trên tay.
Tiêu Trần gật đầu, linh khí thời đại số mệnh đại đạo đang hưng thịnh, hoàn toàn chưa đến lúc diệt vong.
"Cậu nghĩ thời đại tiếp theo sẽ là thời đại nào?" Cô gái tò mò hỏi.
"Không biết nữa, cũng không muốn biết." Tiêu Trần lắc đầu.
Không hiểu vì sao, Tiêu Trần đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Nhìn vẻ mặt hơi mang nét mệt mỏi của Tiêu Trần, cô gái tân tai nhạc hóa nói: "Tôi có lựa chọn mà, tôi có thể chọn tản đi, cũng có thể chọn không tan biến. Thế nhưng cậu lại không có lựa chọn nào khác, cậu chỉ có thể thắng, thua chính là cái chết."
"Cô nói nhảm nhiều thật đấy." Tiêu Trần nói, ngồi trong hư không duỗi lưng đầy mệt mỏi.
Lúc này tốc độ kết ấn của cô gái càng lúc càng nhanh, vệt sáng năm màu rọi sáng hư không đen tối bừng theo trên người của cô gái bừng lên.
Vệt sáng năm màu soi sáng khắp hư không, rọi lên mặt của Tiêu Trần lúc sáng lúc tối, có vẻ hơi không chân thực.
"Đúng rồi, cho tới bây giờ cậu còn chưa từng hỏi tên của tôi nữa!"
Cô gái nói, cơ thể dần dần biến trong suốt.
Tiêu Trần ngẩng đầu, khóe miệng miễn cưỡng giơ lên, mang theo ý cười bất đắc dĩ hỏi: "Vị tiên nữ xinh đẹp này, tôi có vinh hạnh biết phương danh của ngài không?"
"A!" Cô gái nhướng mày lên, khuôn mặt khinh bỉ: "Nể mặt cậu thành tâm như vậy, bản tiểu thư đành nói cho cậu biết vậy."
"Tôi tên Mộ Kiến, triều triều mộ mộ tương kiến." Đôi mắt của cô gái càng ngày càng sáng, nhưng cơ thể lại càng ngày càng trong suốt.
Cuối cùng cho đến khi triệt để tan biến.
Tiêu Trần ngồi xếp bằng trong hư không, ngơ ngác nhìn chín quả cầu sáng năm màu lớn chừng quả đấm tại nơi mà cô gái biến mất.
Một quả cầu sáng năm màu lớn nhất trong đó tựa như cảm ứng được sự tồn tại của Tiêu Trần, không có bất kỳ dấu hiệu nào đột nhiên xông vào trong cơ thể Tiêu Trần.
Ở trong nháy mắt này, Tiêu Trần tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu.
Trong lúc hoảng hốt Tiêu Trần thấy được tinh vân đang xoay tròn, thân thể của đang phân tách, cơ thể và tinh thần tác ra lại hòa thành một thể.
Tiêu Trần nghe thấy được tiếng cười của cô bé, lúc ngẩng đầu lần nữa lại phát hiện mình đang ở trong một thế giới.
Ở đây người ta tấp nập, có người trêu chọc có người khóc cười, có ô tô bóp còi, có âm nhạc rung động...
Tiêu Trần lẳng lặng nhìn, nhìn bọn họ lớn lên, kết hôn, sống chết, già cả, vòng đi vòng lại, thế giới này cuối cùng vẫn phồn hoa ồn ào náo động như vậy.
Nhìn trần thế muôn màu ấy, dường như đã hiểu được gì, lại dường như không hiểu được gì cả.
Sáu đó Tiêu Trần nghe thấy từng âm thanh rắc rắc, giống như trong cơ thể có thứ gì ấy đang nứt ra.
Giờ khắc này, toàn bộ hư không xung quanh vị trí của Tiêu Trần tựa như là mặt biển phập phồng tầng tầng lớp lớp, cực kỳ đồ sộ.
Ở phía sau Tiêu Trần, một bóng người hư ảo đứng dậy, trong tay bóng người đó đang cầm một thế giới, trong thế giới có thể nghe được tiếng ồn ào náo động của trần thế.
Tiêu Trần bỗng nhiên mở mắt, con mắt màu đen đột ngột chuyển sang thành màu vàng.
Một khí thế Bá đạo khó có thể nói rõ bừng lên từ trên người Tiêu Trần.
Một ngày này, Tiêu Trần bước vào cảnh giới Võ Thần.

Bình Luận

0 Thảo luận