Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1028: Tìm đường chết (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Hai tay của hắn cũng không thể giữ được.
Cảm thấy một trận gió mạnh thổi đến, Tiêu Trần nghiến răng.
"Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, cắn thì cứ cắn đi, rận nhiều không sợ cắn."
Tiêu Trần buông một tay, đôt nhiên nắm lấy con dao Võ Vô Địch ném tới.
"Phập phập."
Lúc này, con nhện vàng bởi vì ít đi một tay chống lại, chiếc răng nọc khủng bố của nó đâm thẳng vào trán Tiêu Trần.
Sắc mặt Tiêu Trần lập tức tái xanh, một cảm giác tê dại khủng bố lập tức tấn công toàn thân hắn.
Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi Tiêu Trần mất đi tri giác toàn thân, hắn đã giơ tay lên chém xuống.
Một đao chém đôi con nhện trên mặt mình.
Lưỡi đao sắc bén khó khăn lắm dừng lại trên chóp mũi Tiêu Trần.
Đao pháp vô song giờ phút này lại cứu cái mạng nhỏ của Tiêu Trần.
Để Tiêu Trần nắm chắc được lực đạo, không tự chém chết chính mình.
"Đao tốt..."
"Rầm!"
Tiêu Trần vừa lớn miệng nói những lời này xong đã ngã xuống đất.
"Bịch." Lúc này, con nhện vàng đang vồ trên mặt Tiêu Trần cũng rơi xuống.
Nhìn đầu và mặt của Tiêu Trần, bị chân nhện đâm vào thành những lỗ máu, cả ba người đều sởn cả da gà.
Nếu là một tu sĩ bình thường không cần kịch độc của nhện, thì đôi chân này có thể trực tiếp đâm chết người.
Tiêu Trần ngã trên mặt đất, cảm giác tê dại khủng bố lan ra toàn thân.
Hắn không thể cử động cũng như không thể nói, chỉ có đôi mắt vẫn đang run rẩy.
Cả ba nhìn Tiêu Trần, lòng lo lắng như kiến trên chảo nóng, nhưng không dám đến gần vì sương mù vàng độc xung quanh.
Đang lúc cả ba không biết phải làm sao.
Tròng mắt Tiêu Trần xoay vòng vòng như một tay lái xe già đời đang bẻ lái.
Hắc Phong nhìn tròng mắt chuyển loạn kia muốn phát khóc: "Trần Ca Nhi, giờ là lúc nào rồi, anh đừng đùa nữa."
Võ Vô Địch nhìn tròng mắt chuyển loạn của Tiêu Trần chợt nhận ra điều gì đó.
Võ Vô Địch đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt đại biến.
Hóa ra những con nhện lớn phía sau rõ ràng thừa dịp cả ba người đều tập trung vào Tiêu Trần đã nhanh chóng bò tới.
Nhìn thấy bầy nhện không hề có tiếng động tới gần, Võ Vô Địch cũng không đếm xỉa đến nữa.
"Minh Nguyệt tiểu thư, có dây thừng không?"
"Có, có." Lưu Tô Minh Nguyệt sợ đến nói lắp, run rẩy lập cập lấy ra một sợi dây nhỏ màu vàng dài chừng 10 cm từ trong Túi Bách Bảo.
"Đây là của Lục Liễu thúc cho tôi cài tóc." Nhìn sợi dây ngắn ngủn trên tay mình, Lưu Tô Minh Nguyệt yếu ớt nói.
Võ Vô Địch và Hắc Phong suýt nữa phun ra một ngụm máu.
"Đồ chơi này cũng có thể gọi là sợi dây sao?"
"Tôi tôi, chỉ có cái này." Trong mắt Lưu Tô Minh Nguyệt đong đầy nước mắt.
Nhưng Võ Vô Địch lại đột nhiên ý thức được điều gì.
Làm tiểu công chúa của Bất Quy Sơn, thứ mà Lục Liễu đại lão gia đưa cho tiểu công chúa tuyệt đối không thể nào là phàm vật lung tung.
"Minh Nguyệt tiểu thư rót chân nguyên vào thử xem."
Võ Vô Địch nhìn đàn nhện đang đến gần, vội vàng nói.
Mặc dù Lưu Tô Minh Nguyệt không ôm hy vọng gì, nhưng vẫn nghe lời rót chân khí của mình vào trong sợi dây nhỏ màu vàng.
Trong nháy mắt nảy sanh dị biến.
Thần quang màu vàng đột nhiên tăng vọt, một tiếng gầm to rõ giống như rồng mà không phải là rồng vang lên.
Sợi dây màu vàng không ngừng dài ra, cuối cùng hóa thành một con giao long màu đen dài chừng khoảng một trượng, không ngừng quấn quanh bên cạnh Lưu Tô Minh Nguyệt.
Khí tức hung sát tràn ra cực nhanh, nháy mắt nhiệt độ chung quanh hạ xuống thấp nhất.
Giao lớn màu đen bảo vệ Lưu Tô Minh Nguyệt, điên cuồng gầm hét về phía những con nhện xung quanh.
"Đại phi giao."
Hắc Phong bị dọa sợ run run, loại Giao này cực kỳ hiếm thấy, là đại ác vật bởi vì quá mức hung ác, không thể tiến hóa.
Tuy không thể tiến hóa, nhưng thần long bình thường không thể chống lại sức mạnh của nó.
Hơn nữa quan trọng nhất là, từ trước đến nay đồ chơi này lấy rồng làm thức ăn, có thể nói là thiên địch của long tộc.
Hắc Phong lập tức hiểu rõ sợi dây nhỏ màu vàng kia là thứ gì.
"Lục Liễu Thúc nhà cô thật là rộng lượng, lại dùng gân của Đại Phi Giao cho cô cài tóc."
Lưu Tô Minh Nguyệt cũng sợ đến choáng váng, căn bản không biết sợi dây nhỏ bình thường mình dùng để cài tóc lại là trọng bảo bực này.
Vẻ mặt Hắc Phong nghi ngờ nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt hỏi: "Minh Nguyệt tiểu công chúa, trong túi nhỏ của cô còn bao nhiêu loại đồ chơi này?"
Lưu Tô Minh Nguyệt kéo túi bách bảo nho nhỏ của mình ra nhìn, đồ ngổn ngang bên trong ít nhất cũng có mấy trăm món.
"Ừm hình như có mấy trăm món." Lưu Tô Minh Nguyệt hơi ngượng ngùng gãi đầu.
"Đúng là một tiểu phú bà." Hắc Phong rơi lệ đầy mặt, không hổ là tiểu công chúa của Bất Quy Sơn, ra khỏi nhà cũng đã mang theo bên người mấy trăm món trọng bảo.
Mấy thứ này tùy tiện bỏ một món ra ngoài đều sẽ gây nên đại rung chuyển.
"Minh Nguyệt tiểu thư, đưa sợi dây cho tôi."
Võ Vô Địch nhìn Tiêu Trần té xuống đất mới lo lắng hô.

Bình Luận

0 Thảo luận