"Lần này có ba người cạnh tranh với anh, trong đó khó giải quyết nhất chính là đồ đệ bệ hạ Tư Mã Tinh, không riêng là Thập Nhị Cảnh, hơn nữa còn có bản lĩnh kéo bè kết phái, cũng không thể khinh thường."
"Thập Nhị Cảnh, so sánh cảnh giới tu luyện của tinh không chính mình, chính là Thần Vô Chỉ Cảnh, thực lực của ngoại giới hẳn là mạnh hơn một bậc, tương đương với thực lực của Ngụy Đế."
Tiêu Trần cái tên đầu óc giản đơn trong lòng ước chừng, nhưng hắn cũng không quá quan tâm, một cái Ngụy Đế, cũng không phải là bị bóp chết trong vòng mấy phút!
"Có nhiều người Thập Nhị Cảnh không?" Đây là điều mà Tiêu Trần quan tâm hơn cả.
Minh Sơ Hạ lắc đầu: "Không nhiều, mười quân đoàn tư lệnh, cộng thêm một bộ cảnh vệ, tổng cộng có mười một."
""Đậu xanh rau má." Tiêu Trần suýt nữa đã nhảy dựng lên bóp chết Minh Sơ Hạ.
Một vương triều liền có mười một người có thực lực Ngụy Đế, cô con mẹ nó còn khiêm tốn nói không nhiều.
"Sao vậy?" Minh Sơ Hạ nhìn Tiêu Trần và trêu chọc, "Trông sắc mặt anh không được tốt lắm, anh căng thẳng à?
Tiêu Trần nghĩ nghĩ cũng nghĩ thông rồi, dị vực thực lực cường hãn, nhưng cảnh giới không cao.
"Tôi căng thẳng cái búa ấy." Tiêu Trần trợn mắt siết chặt nắm đấm của mình, "Nhìn lão tử lật ngã mất lão già này."
"Anh đừng có lộn xộn." Minh Sơ Hạ bị dọa tới mức túm lấy Tiêu Trần, "Vốn dĩ chúng ta ở đây không có lợi thế, nếu như lại đánh nhau, đến lúc đó cũng không có khả năng vượt qua cuộc bầu cử."
...
Thấy Tiêu Trần càng lúc càng gần, Thư Vọng Kinh hài lòng gật đầu.
Chưa nói đến những thứ khác, ít nhất thì ngoại hình của chàng rể rẻ tiền Tiêu Trần này vẫn rất ổn.
Cao ráo, đẹp trai, mặc dù trông hơi xuề xòa nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tổng thể.
"Ha ha!" Thư Vọng Kinh mỉm cười và gật đầu, dẫn theo văn võ bá quan, nghênh tiếp Tiêu Trần.
"Con rể tuấn tú lịch sự, Nguyệt Nguyệt có thể tìm được người chồng như cậu, lão phu thật sự rất vui " Thư Vọng Kinh kéo Tiêu Trần, thân mật hàn huyên.
Bộ dáng như đã quen thuộc từ trước, những người không biết còn tưởng rằng giao tình của hai người này rất tốt?
Các quan viên đi theo Thư Vọng Kinh cũng cho Tiêu Trần một cái rắm cầu vồng, đánh tới rung trời nở đất.
Tiêu Trần ghét bỏ đảo mắt, có chút không kiên nhẫn.
Cửu Vĩ Hồ bên cạnh hung hăng véo vào eo Tiêu Trần, Tiêu Trần lúc này mới miễn cưỡng nở nụ cười, cùng với mấy lão hồ ly này tâng bốc lẫn nhau.
Bản lĩnh chém gió của Tiêu Trần, khiến cho mấy lão nhân gia đều vui vẻ đến sắp bay lên trời đến nơi.
Biểu hiện này của Tiêu Trần, khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng vừa ý, ít nhất không phải cái gì cũng đều không hiểu thanh niên sức trâu.
Tại quan trường, chính là cần phải khéo léo đưa đẩy, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, mặc dù biết thiếu niên trước mắt đây chẳng qua là đang ứng phó với chính mình, nhưng đám lão gia hỏa này vẫn cảm thấy rất được.
"Rể hiền người vốn có công lớn, muốn chuẩn bị một nghi thức hoan nghênh người, nhưng hiện tại vừa mới an định lại không lâu, nên không thực hiện cái nghi thức ấy được." Thư Vọng Kinh vui vẻ hớn hở lôi kéo Tiêu Trần, giới thiệu người phía sau.
Tiêu Trần thật muốn cho lão gia hỏa này hai quyền, mở miệng một tiếng rể hiện gọi đến vui vẻ.
Nếu không phải Thư Nguyệt Nguyệt bộ dáng thực sự đáng yêu đến cực điểm bên cạnh, Tiêu Trần đoán chừng có thể làm ra việc này.
Hàn huyên đến một nữa, cổng thành đột nhiên có một đám người đi tới, xem ra có lẽ đều là đại thần.
Người dẫn đầu là người trẻ tuổi hai mươi tuổi, dáng vẻ rất tốt, khí thế hiên ngang, dưới sự vây quanh của đám người, đi về phía Tiêu Trần.
"Tư Mã Tinh." Minh Sơ Hạ mặt tràn đầy vui vẻ nhìn Tiêu Trần, muốn nhìn xem hắn ứng đối như thế nào.
Mũi Tiêu Trần hơi động, từ trên người Tư Mã Tinh, ngửi thấy một cỗ mùi vị rất giống với Dịch Tiên, gia hỏa này quả nhiên là đồ đệ của tôn tử kia.
"Tiêu huynh đệ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tuổi còn trẻ, mà có thể lập được công lớn như vậy, quả là xương cánh tay của vương triều." Trên mặt Tư Mã Tinh tràn đầy ý cười, ôm quyền đối với Tiêu Trần, sau đó hai mắt dần dần quét qua đám người xung quanh.
Đám người ban nãy vô cùng náo nhiệt huyên náo, ngoại trừ Thư Vọng Kinh và hai quân đoàn trường, tất cả những người còn lại đều bị ánh mắt này của Tư Mã Tinh dọa cho sợ rụt cổ.
Tiêu Trần thấy vậy thì rất buồn cười, đúng là một đám ô hợp.
"Đại danh của tôi gọi là gì thế, sao anh lại ngưỡng mộ đã lâu." Tiêu Trần cũng không phải dạng dễ đối phó gì, mở miệng liền gây khó dễ.
Như vậy còn chưa xong, Tiêu Trần lại tiếp tục nói móc: "Nếu như tiểu gia đã lập được công lớn như vậy, vậy thì còn lựa chọn gì nữa, tiểu gia đây trực tiếp thượng vị có được không? Đến lúc đó tiểu gia sẽ phong người lên làm chưởng ấn thái giám, như vậy không phải quá tốt rồi sao!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận