Một bóng dáng mơ hồ chặt chẽ theo sau mông Tiêu Trần, giống như một ác quỷ âm hồn bất tán.
Mà đằng sau bóng dáng mơ hồ ấy, có hai nữ tử cũng đang theo sát.
Tiêu Trần vừa chạy băng băng vừa lau mồ hôi trên trán.
Hắn đã chạy liên tục ba ngày ba đêm, không dừng lại một giây nào, nếu không phải thân thể rất tốt, chạy rất nhanh, chỉ sợ hắn đã bị đuổi kịp, bị đánh thành cái bánh thịt từ lâu rồi.
Lúc này sắc mặt Tiêu Trần vô cùng tái nhợt, khí lực trên người gần như cạn kiệt.
Tiêu Trần rút thời gian quay đầu nhìn lại thấy mấy bóng dáng mơ hồ phía sau, lớn tiếng chửi ầm lên.
"Cái đồ thiểu năng, tại sao lại đuổi theo cha mày, cha mày cướp vợ hay là giết cha mày hả?"
"Ôi. Đệch mợ, không đúng, mình là cha gã, vậy không phải mình tự giết mình à?"
Bệnh thần kinh của Tiêu Trần lại nổi chứng, bắt đầu lẩm bẩm.
Lúc này, ngay cả Phong Linh Nhi và Cửu Vĩ Hồ đang theo sau bóng dáng mơ hồ sắc mặt đều có chút khó coi.
Tên nhóc này chạy giỏi thật đấy.
Bàn Cổ Tà Tướng kia, mặc dù thực lực của gã mạnh mẽ vô cùng, nhưng vẫn không đuổi kịp được Tiêu Trần, dù sao vẫn luôn chênh lệch một chút.
Sau khi Tiêu Trần hết nghiện miệng, mạnh mẽ giữ vững tinh thần, bắt đầu chạy bạt mạng.
Tiêu Trần không dám chạy trốn đến nơi có người vì sợ sẽ bị liên lụy một số người bình thường.
Đây cũng là lý do tại sao mặc dù Tiêu Trần bệnh thần kinh nhưng lại được vạn dân Hạo Nhiên đại thế giới kính ngưỡng.
Đối với những người bình thường, Tiêu Trần luôn có ý tốt.
Người bình thường, cuộc đời chỉ mấy chục năm vội vã, sao có thể thừa nhận được những tai bay vạ gió này.
Tiêu Trần cắn răng không ngừng chạy trốn, một giây cũng không dám dừng lại.
Bởi vì dừng lại đồng nghĩa với chết, không chỉ là mình chết, mà cả con bé Minh Nguyệt cũng có thể không giữ được.
Không biết đã bao nhiêu năm hắn không chạy trốn như thế này.
Vượt qua núi cao, lướt qua biển cả, một đại lục mới tinh hiện ra trước mặt.
Một đường chạy về phía đông, băng qua biển cả vô tận, đây là đại lục cường đại nhất Bất Chu giới.
"Mênh mông đại lục."
Tiêu Trần bước lên đại địa kiên cố, ngẩng đầu nhìn về phía màn đêm vô tận, vẻ mặt lạnh lùng và tập trung.
"Ngươi tiếp tục chạy trốn đi!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Tiêu Trần.
Trong đôi mắt đỏ tươi của Bàn Cổ Tà Tướng tràn đầy thịnh nộ không thể đè nén được.
"Chạy trốn! Haha." Tiêu Trần như bị thần kinh giật giật cổ.
Trong từ điển của Tiêu Trần không hai chữ chạy trốn này.
Cho tới bây giờ đều là ngươi chết ta sống, hoặc là, cá chết lưới rách.
Bây giờ chỉ là thời điểm một trận quyết chiến vẫn chưa đến mà thời.
Lý do tại sao Tiêu Trần đến mênh mông đại lục là bởi vì tu sĩ ở đây đông nhất và mạnh mẽ nhất.
Tiêu Trần cần máu, máu của kẻ mạnh.
Tiêu Trần lau mồ hôi, sắc mặt tái nhợt có chút đáng sợ.
Tiêu Trần quay đầu lại đối mặt với Bàn Cổ Tà Tướng, thè lưỡi.
Chiếc lưỡi nhỏ thè ra khỏi miệng, lắc lư từ bên này sang bên kia, trông cực kỳ ngứa đòn.
"Lêu lêu lêu... Lại đánh cha mày đi con!"
Nhìn thấy bộ dạng ngứa đòn của Tiêu Trần, Bàn Cổ Tà Tướng tức đến nổi đầu phun khói.
Ác khí xung quanh gã gầm thét điên cuồng.
Gã chưa bao giờ thấy một thằng nhóc tiện như vậy.
Tiêu Trần vặn vẹo cái mông nhỏ, bóng dáng lại hóa thành một luồng ánh sáng, lao vào trong màn đêm vô biên.
"Ta sẽ đánh ngươi vào thống khổ vô biên, để ngươi không bao giờ có thể thoát thân được." Tiếng gào thét của Bàn Cổ Tà Tướng vang vọng khắp thiên địa.
Màn rượt đuổi lại diễn ra một lần nữa.
...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Lúc bình minh, một số vết nứt đỏ như máu xuất hiện trên cơ thể Tiêu Trần.
Cơ thể vốn đã quá sức rồi, nếu chạy thêm nữa, chỉ sợ chưa cần Bàn Cổ Tà Tướng ra tay, chính mình sẽ mệt chết trước.
Nhưng trên đời này chỉ có họa vô đơn chí, không có chuyện tốt thành đôi.
"Răng rắc, răng rắc."
Một tiếng vỡ vụn truyền ra, Tiêu Trần trong lòng chấn động, quay đầu nhìn về phía Ác chi hoa bị cột ở thắt lưng.
Nụ hoa có kích thước bằng nắm tay lúc này rõ rãng đã xuất hiện những vết nứt.
Những sợi tơ hắc khí bay lên từ những khe nứt, phiêu tán giữa thiên địa.
Một luồng ác ý không cách nào nói rõ từ trong nụ hoa truyền đến, khiến cho cả người ớn lạnh.
"Haha." Bóng dáng của Bàn Cổ Tà Tướng xuất hiện sau lưng Tiêu Trần, bật ra một tiếng cười làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.
"Cha mày sắp mệt chết, mà mày vẫn cười được, cái đồ bất hiếu."
Tiêu Trần thở hổn hển, cho dù mệt bơ phờ, cũng tranh thủ chiếm chút tiện nghi.
"Đồ miệng lưỡi bén nhọn, Ác chi hoa sắp nở, Ác chi quả sắp xuất hiện, thế gian này sẽ trở thành tế phẩm, ngươi có chạy đằng trời."
Tiêu Trần nhìn Bàn Cổ Tà Tướng, miệng lộ ra chiếc răng hổ đáng yêu, bộ dạng giống như sắp làm chuyện xấu.
Trong lòng Bàn Cổ Tà Tướng dâng trào dự cảm xấu, phẫn nộ nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận