Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, ngoại trừ Cửu Vĩ Hồ.
Ai cũng không thể nghĩ tới rằng, gan của Tiêu Trần lại to tới mức này, vừa lên đã trực tiếp gây khó dễ người ta, hơn nữa còn muốn phong người ta thành thái giám, đúng là chán sống rồi!
Sắc mặt Tư Mã Tinh trầm xuống, nhưng lại lập tức hồi phục nguyên trạng, cười nói: "Tiêu huynh đúng thật là hài hước, vương triều Độ Nha đã sớm không còn chế độ hoạn quan rồi."
"Đợi đến khi tôi thượng vị vậy thì chẳng phải sẽ có rồi sao." Tiêu Trần ha ha cười nói. "Đến lúc đó người đầu tiên bị thiến sẽ là anh, anh còn phải cảm ơn tôi nữa đấy."
Lần này không còn ai có thể kiềm chế được nữa.sắc mặt Tư Mã Tinh trầm xuống, hắn như thế nào cũng không nghĩ được rằng, cái tên này gan lại to đến nhường ấy.
Vốn dĩ là muốn đến ra oai phủ đầu đấy, ai mà biết được đối phương lại không xuất bài theo những gì đã dự tính, vừa gặp mặt đã mỉa mai chế nhạo.
"Tiêu huynh tự tin rằng bản thân sẽ thắng như vậy sao." Tư Mã Tinh chế nhạo nói: "Nhìn cái dạng này, xem ra Tiêu huynh ngay cả Nhất Trọng Cảnh cũng chưa thể đột phá được đi."
Mọi người nghe xong, mặt đầy vẻ ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa.
Bọn hắn không thể nhìn ra được cảnh giới của Tiêu Trần, vốn cho rằng Tiêu Trần là một cao thủ, giấu đi thực lực của mình, hiện tại mới biết được Tiêu Trần thế mà lại chỉ là một người bình thường mà thôi.
Loại chuyện này Minh Sơ Hạ đáng ra phải báo lên trên mới phải, nhưng mà vì đại cục, Minh Sơ Hạ đã giấu đi chuyện này.
Nếu như đã biết Tiêu Trần chỉ là một người bình thường, sẽ không còn ai sẽ ủng hộ Tiêu Trần nữa, nói cho cùng thì vương triều Độ Nha cũng là một vương triều tu hành, nắm đấm to mới là đạo lý.
Thư Vọng Kinh trau mày lại, nhìn nhìn Thư Nguyệt Nguyệt.
Thư Nguyệt Nguyệt gật gật đầu, khẳng đinh những gì Tư Mã Tinh đã nói.
Trong lòng Thư Vọng Kinh một hồi chấn động, không có thực lực chống đỡ, lần lựa chọn này chỉ sợ là không hay rồi.
"Thế thì làm sao nào?" Tiêu Trần trào phúng cười nói. "Tôi là người bình thường thì có trở ngại gì anh sao? Có ăn cơm nhà anh sao?"
Trên mặt Tư Mã Tinh tràn đầy ý cười, xem ra bản thân hắn đã đoán đúng rồi, vốn dĩ hắn cũng không nhìn ra được Tiêu Trần là người bình thường, ban nãy chỉ là thử nói thăm dò mà thôi.
Chỉ là không ngờ rằng, Tiêu Trần lại ngay thẳng chính trực như vậy, thế mà lại thừa nhận.
Tư Mã Tinh lại hồi phục bộ dáng thản nhiên, cười nói: "Không giống như quan văn, nếu như muốn ngồi vào Long vị, tuyệt đối phải có thực lực nhất định, nói cho cùng vương triều Độ Nha chúng ta cũng là vương triều tu hành, thực lực m ới là căn bản."
"Nếu đã như vậy, lão tử đánh mi một trận là có thể thượng vị rồi, còn cần tuyển chọn làm cái lông gì!" Tiêu Trần ha ha cười nói, mắt thấy liền muốn đi lên đánh cái đầu chó của Tư Mã Tinh.
Lúc này Thư Vọng Kinh đi lên, kéo Tiêu Trần ra, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Tiêu Trần nhếch môi "Nể mặt cha vợ, không đánh nát cái đầu chó của mi, nếu mi còn xuất hiện lần nữa, vậy thì còn chưa chắc đâu, cút!"
Tư Mã Tinh tinh thần khoan khoái dễ chịu, cũng chẳng thèm phản ứng Tiêu Trần kêu gào, nhìn mọi người xung quanh một thoáng, cười nói: "Chư vị thật sự muốn ủng hộ tên phế nhân này sao?"
Nói xong cũng không để ý tới gì khác, dẫn theo người của mình nhanh chóng rời đi/
"Ài! Thừa tướng đại nhân, chuyện này cứ nhứ vậy đi!" Có người than một câu, chắp tay với Thư Vọng Kinh sau đó lắc đầu rời đi.
Có người thứ nhất, ắt sẽ có người thứ hai,... như những lời Tư Mã Tinh đã nói, bọn hắn không thể ủng hộ một tên phế nhân, như vậy chẳng có chút hy vọng nào cả.
Đến cuối cùng chỉ còn lại hai trưởng quân đoàn.
"Sao các người không đi?" Tiêu Trần ha ha nhìn hai quân đoàn trường hỏi.
Hai quân đoàn trưởng, đầu đầy hắc tuyến, lộ ra cái đuôi hồ ly, hóa ra là người một nhà, chẳng trách không rời đi.
"Đại ca, làm sao bây giờ?" Trên mặt hai quân đoàn trưởng đầy vẻ hoang mang nhìn Thư Vọng Kinh.
"Làm cái rắm, trước tiên cứ về nhà cái đã." Thư Vọng Kinh kéo theo Tiêu Trần, đi về hướng phủ thừa tướng.
Tuy rằng việc Tiêu Trần thượng vị là vô vọng, nhưng lão đầu tử vẫn rất là thích Tiêu Trần, thái độ không hề có chút chuyển biến nào.
Nếu như đã là con rể của mình, hơn nữa còn rất phù hợp với khẩu vị của mình, còn dám mỉa mai cái tên âm dương quái khí Tư Mã Tinh kia nữa.
"Ba quân đoàn trưởng, thêm một thừa tướng như vậy có tư cách đề cử không?" Lúc ăn cơm, Tiêu Trần cười hỏi.
"Cậu còn nghĩ đến chuyện này sao, vẫn là nên suy nghĩ làm cách nào có thể bảo toàn tính mạng thì hơn, cái tên cẩu Tư Mã Tinh đó là tên có thù tất báo đó." Nhị thúc Thư Nguyệt Nguyệt, là quân đoàn trưởng thứ ba, vẻ mặt ghét bỏ nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận