Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1594: Mày là súc sinh

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Gặm có cái đầu thôi mà khó đến vậy sao?" Tiêu Trần vẻ mặt vô tội hỏi.
"Tôi dạy anh một phương pháp ha!" Tiêu Trần dùng gậy nhẹ nhàng gõ vào đầu Bạch Thường: "Tưởng tượng mình là một con súc sinh, một con súc sinh đói khát, ăn cái đầu này là có thể sống, thử xem xem."
Bạch Thường nuốt nước miếng, nhìn ánh mắt chết không nhắm mắt của Kỳ Dược, làm sao có thể ăn được đây.
"Đại... đại nhân, tại hạ không phải súc sinh." Bạch Thường run giọng nói.
"Con mẹ nó, mày phải." Tiêu Trần đột nhiên thay đổi sắc mặt, dữ tợn gầm lên.
"Bốp!" Tiêu Trần đập một gậy vào đầu Bạch Thường.
"Việc mày làm có khác gì với súc sinh đâu, nói đi." Tiêu Trần cầm gậy, giống như một con chó điên quất Bạch Thường.
Cây gậy này là một pháp bảo, lấy ra từ trong túi Bách Bảo của Lưu Tô Minh Nguyệt. Lúc trước cảm thấy khá đẹp nên Tiêu Trần không bán đi, bây giờ lại phát huy công dụng.
Sau khi bị đánh thêm mấy phút, Bạch Thường đã bị đánh thành đầu heo, trong miệng không ngừng ho ra máu.
Bạch Thường biết, theo khí lực của thiếu niên, nếu cứ tiếp tục đánh thế này thì có lẽ hắn ta sẽ không trụ được bao lâu.
Nhìn cái đầu người trong tay, Bạch Thường quyết tâm, nhắm mắt lại, dứt khoát cắn một ngụm... Chỗ này lược bỏ một ngàn chữ.
"Ọe..." Xung quanh vang lên những âm thanh nôn mửa.
...
Tiêu Trần ngừng tay, cười nói: "Nếu như mày có tấm lòng lương thiện, với tâm tình như vậy, tương lai nhất định sẽ đạt được đại sự, đáng tiếc."
Tiêu Trần phất phất tay với Thanh Phong Thần Nhai: "Giết chết toàn bộ Thiên Lang chúng, một tên cũng không để lại."
Bạch Thường miệng đầy máu đen, ngơ ngác nhìn Tiêu Trần, sau khi định thần lại, tức giận hét: "Đồ tiểu nhân, nói không giữ lời, mày sẽ không chết tử tế được đâu."
Tiêu Trần trên mặt tràn đầy thoải mái, thậm chí còn lẳng lơ lau tóc, cười nói: "Mượn lời tốt lành của ngài, tạm biệt không tiễn ha."
"Cùng chết đi!" Bạch Thường gầm lên, khí cơ trên thân thể dâng trào điên cuồng, áo choàng trắng căng ra như một quả bóng bay.
Bạch Thường muốn tự bạo, muốn cùng chết với Tiêu Trần.
Lúc này, Thanh Phong Thần Nhai bắt đầu công kích, sát ý khủng bố tạo thành một con thú băng tuyết khổng lồ.
Con thú băng tuyết khổng lồ cuồng bạo lao thẳng về phía Thiên Lang chúng, những nơi nó đi qua tất cả đều bị đóng băng.
Con thú khổng lồ giẫm lên người Bạch Thường sắp tự bạo, thân thể đang kích động lập tức bị giẫm bẹp, cả người đông cứng thành gậy băng.
Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, ngươi thậm chí không có quyền lựa chọn cái chết.
Không chút hồi hộp nào, Thiên Lang chúng bị Thanh Phong Thần Nhai ngay lập tức tiêu diệt sạch sẽ.
"Đại nhân, có khoảng một ngàn Thiết Phù Đồ đang quan sát trận chiến từ xa, ngài có muốn dọn dẹp luôn không?" Sau khi thu dọn chiến trường, một binh lính báo cáo với Tiêu Trần.
"Thiết Phù Đồ của tên giảo hoạt Phong Tam Kỳ?" Tiêu Trần vui vẻ xua tay: "Không sao, để lại cho bọn họ đi."
...
Bạch Thường đã bị Tiêu Trần đùa chết, giờ đến lượt thương đội.
Tiêu Trần nhìn đám người lạnh run đang quỳ trên mặt đất, cũng không có hứng thú.
"Các ngươi phải bồi thường tổn thất của hiệu buôn Vạn Vĩnh, cộng với tất cả hàng hóa chạy thương lần này. Có ý kiến gì không?"
"Không... không..."
Mọi người đều điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc, nhìn thấy thủ đoạn ác ma của Tiêu Trần, bọn hắn làm sao dám có ý kiến.
"Nếu không có thì cút đi, tính ở lại ăn tối à!" Tiêu Trần đi lên, đá Thao Giác và Đồng Lam bay ra ngoài.
Mọi người lập tức tán ra bỏ chạy trối chết, dáng vẻ cực kỳ sợ hãi như chó nhà có tang, chỉ hận cha mẹ không sinh thêm hai cái chân nữa.
Thuyền buôn lập tức thanh tịnh, người của hiệu buôn Vạn Vĩnh cũng bắt đầu dọn dẹp.
...
Nhan Tử Ninh sắp xếp xong mọi chuyện, đi đến trước mặt Tiêu Trần.
Nhan Tử Ninh nhìn Tiêu Trần với khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng thi lễ nói: "Cảm ơn, nếu có thể, tôi muốn báo đáp cậu."
Nhìn thấy bộ dạng của Nhan Tử Ninh, mí mắt Tiêu Trần nhảy lên: "Chung quanh tôi đã lắm hoa đào nát rồi, cô đừng tới góp vui nữa."
Nhan Tử Ninh thoải mái cười, nhẹ giọng hỏi: "Không cân nhắc một tí à?"
Tiêu Trần hơi bị nhức óc, gần đây đào hoa vượng quá trời, Tiêu Trần thật hoài nghi tên bà tám kia lại đang viết chuyện loạn rồi.
"Cô đừng nghĩ tới chuyện này nữa, nếu tiểu Long Nhi nhà tôi phát hiện, nhất định phải đập nát đầu chó của tôi đấy." Nghĩ đến Ngục Long, Tiêu Trần rùng mình một cái.
Nhan Tử Ninh cười nhẹ, cúi đầu thật sâu với Tiêu Trần: "Bất kể thế nào, vẫn cảm ơn cậu."
"Không cần cám ơn đâu, tôi có việc cho cô làm đây." Tiêu Trần lấy ra một cái Tu Di giới tử, đưa cho Nhan Tử Ninh.
"Đây là?" Nhan Tử Ninh không dám nhận.
"Tài liệu để đóng một con thuyền buôn." Tiêu Trần kéo lấy tay Nhan Tử Ninh, trịnh trọng đặt giới tử vào lòng bàn tay cô.
Tiêu Trần nói: "Chuyến đi thuyền lần này dừng lại ở đây đi. Đại Diệt tinh hà nhất thời cũng không đến được. Khoản tiền bồi thường từ những thương đội đó sẽ có thể bù đắp tổn thất của hiệu buôn Vạn Vĩnh."

Bình Luận

0 Thảo luận