Tất nhiên có ưu điểm cũng có nhược điểm, không có phương pháp tu hành cũng tạo nên tính đa dạng của võ phu.
Những chuyện này đều sau này sẽ cân nhắc, sau này hẵng nói, việc chính hiện tại là đưa từng cảnh giới của "Huyền Thiên Cửu Biến" trở nên hoàn mỹ.
Thay đổi đầu tiên của "Huyền Thiên Cửu Biến" được gọi là Đại Lực Ngưu Biến.
Thay đổi đơn giản nhất là gia tăng khí lực.
Có hai cách để tăng khí lực.
Một là ăn, ăn thịt, đặc biệt là thịt của một số linh thú, đây là cách tăng thực lực nhanh nhất.
Thứ hai là luyện, như Võ Vô Địch đã nói, đi đâu cũng khiêng theo một ngọn núi lớn.
Tiêu Trần sờ sờ trường bào trên người, thằng nhóc này bất mãn, ê a! ê a! Rống lên vài tiếng.
Tiêu Trần nhân tính mỉm cười, thằng nhóc này nóng tính ghê.
Bộ y phục này đặt may riêng theo yêu cầu của mình, trọng lượng mỗi khắc ấn là mười ngàn cân.
Có nghĩa là, Tiêu Trần phải rèn luyện khí lực lên đến mười ngàn cân thì mới có thể mở khóa khắc ấn đầu tiên.
Mà có hơn trăm nghìn khắc ấn như vậy, Tiêu Trần tính toán trọng lượng một hồi liền líu lưỡi.
Nếu mở khóa toàn bộ các khắc ấn, sau này đánh nhau, chỉ cần mặc nó cũng có thể đè chết người khác rồi.
"Lo cho đất nước, lo cho nhân dân, tóc tôi rụng sạch bòng bong..." Tiêu Trần buồn bã hát lên một bài hát ngẫu hứng tự chế.
Mười ngàn cân, mười ngàn cân, khi nào thì con mẹ nó hắn mới có thể đạt tới chứ?
Tử Thần nhìn Tiêu Trần "buồn bã" mỉm cười, véo véo đôi má phúng phính của hắn.
"Nhóc con, tỷ tỷ đi ra ngoài một lát nhé."
"Đi đi!" Tiêu Trần buồn bã gật đầu.
Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận giật giật tóc Tiêu Trần.
"Lão lưu manh, đại sắc lang."
Khuôn mặt Tiêu Trần đầy vẻ trêu chọc: "Yo yo, bé con đã học được cách ghen rồi nè."
"Người ta mới không có... Hừ!" Lưu Tô Minh Nguyệt phồng má, càng kéo mạnh hơn.
Võ Vô Địch quay lại vô cùng nhanh, bởi vì các loại thảo dược rèn luyện khí lực lúc ban đầu rất dễ kiếm.
Chẳng mấy chốc, một nồi nước thuốc lớn nóng hôi hổi đã nấu xong, Tiêu Trần cũng là một kẻ tàn nhẫn, nhảy thẳng vào trong.
"Đệch mợ. Liều thuốc này không đúng á!"
Trước kia Tiêu Trần đã tự mình ngâm rồi, thế nên lập tức cảm thấy liều thuốc quá lớn.
Tiêu Trần mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt giống như một con tôm luộc cỡ bự.
Võ Vô Địch mặt không biểu tình nói: "Trần Ca Nhi, thể chất của ngươi đặc biệt, cần phải tăng liều lượng."
"Vậy ngài có thể chào hỏi trước được không?" Tiêu Trần thật muốn khóc không ra nước mắt.
"Được, có thể."
"Tôi đi tìm dược thảo dùng cho ngày mai." Võ Vô Địch rất nghiêm túc nhẹ gật đầu, lắc lư rời khỏi đây.
"Haha..." Con heo chết tiệt Hắc Phong vẻ mặt vui vẻ, bước bên cạnh mép thùng gỗ lớn.
"Trần Ca Nhi, ta nghe nói luyện thể này cực kỳ đau đớn, giống như lửa nóng hừng hực thiêu đốt cơ thể, vạn tiễn xuyên tâm."
Hắc Phong lắc đầu heo, vẻ mặt như đám bà tám hóng hớt.
"Ông đây rất vui vẻ, bơi ếch, bơi bướm, bơi chó, ôi, vui vẻ biết bao."
Tiêu Trần mạo xưng là trang hảo hán: "vui vẻ" bơi trong thùng gỗ lớn.
Lúc thì uốn éo thân thể của mình thành chữ S, lúc thì uốn éo thành hình chữ B.
Hắc Phong mặt đầy dấu chấm hỏi: "Trần Ca Nhi vui vẻ như thế, chẳng lẽ thảo dược này không có tác dụng gì."
Cái gọi là lòng hiếu kỳ hại chết heo, móng heo của Hắc Phong vừa thò vào thùng gỗ.
"Ah!" Một tiếng rú thảm thiết vang lên như tiếng mổ heo.
Một cơn đau như ngọn lửa đốt cháy mãnh liệt ngay lập tức chiếm lấy thân thể Hắc Phong.
"Cái đồ lừa đảo này..."
Hắc Phong nhấc móng heo của mình lên với đôi mắt ngập nước.
Hắc Phong giơ móng heo của mình lên, nhìn Tiêu Trần đang bơi qua bơi lại trong thùng gỗ lớn.
Hơi nghi ngờ hỏi: "Trần Ca Nhi, anh không cảm thấy đau à?"
Tiêu Trần vươn đầu ra khỏi nước thuốc, nước mắt đầy mặt.
"Con mẹ nó anh cảm thấy tôi có đau không?"
Lúc này, Hắc Phong mới phát hiện làn da trên cơ thể Tiêu Trần rõ ràng có vô số vết nứt nhỏ.
Qua các vết nứt, rõ ràng có thể nhìn thấy một số thịt màu đỏ sẫm.
Hắc Phong da đầu tê dại một hồi, thật sự đúng với câu nói kia, muốn hiển quý trước người khác, trước tiên phải chịu đựng những điều mà người khác không chịu đựng được.
Những đại nhân vật phong quang vô hạn, người nào chẳng như thế.
Thiên phú chỉ có thể khiến ngươi có điểm bắt đầu cao hơn người khác, nhưng nếu không có trái tim ngoan cường và ý chí sắt thép.
Dù cho ngươi có là con cưng của ông trời, rốt cuộc ngươi cũng sẽ bị người khác giẫm nát trên mặt đất chà xát.
Tiêu Trần là Đại Đế, người ta chỉ nhìn thấy quyền lực và phong quang vô hạn, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy những khổ cực mà Tiêu Trần phải gánh chịu sau lưng.
Trước khi Tiêu Trần trở thành Đế, những khổ cực mà hắn phải gánh chịu trên con đường tu hành đơn giản nằm ngoài sức tưởng tượng của người thường.
Tiêu Trần thực sự là một người có nghị lực và khí phách tuyệt vời.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận