Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1974: Thế giới quỷ dị

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Tiêu Trần xoa cổ, nhe răng nanh của mình ra, điều kỳ lạ là răng nanh vừa mới vươn ra đã tự thụt vào trong, thân thể cương thi cũng không sử dụng được.
Hắn lại chuyển sang thân thể Võ Thần, nhưng hoàn toàn không thể chuyển lại được. Các quy tắc của thế giới mới này áp chế mọi thứ không thuộc về nơi đây.
"Tao đệch mẹ mày..." Tiêu Trần chửi rủa nhìn xung quanh, muốn nhìn xem thử có thể phát hiện thứ gì không.
Thế nhưng, không có gì ngoài mênh mông ảm đạm.
"Đau quá, đau quá, đau quá..." Tiêu Trần ôm chặt cổ mình, đau đến mức suýt chút nữa khóc lên.
Điều bết bát nhất là Tiêu Trần không có sức mạnh để dẫn dắt giải phóng sức mạnh Đại Đế bị phong ấn.
Khi các quy tắc ngày càng hoàn thiện, hắn sẽ bị áp chế hoàn toàn, cuối cùng sẽ trở thành một người bình thường.
Muốn đi ra ngoài? Căn bản chính là vọng tưởng, Tiêu Trần chỉ có thể bất lực đi về phía mộ Ma Khôi.
Bạn muốn hỏi tại sao hắn không ở nơi an toàn mà lại đi đến mộ Ma Khôi làm gì đúng không? Là bởi vì mạch não của Tiêu Trần khác với mạch não của người bình thường đấy.
"Lão gia của tôi sẽ ở cái đồn này. Tôi là người địa phương của đồn này..."
Trong thế giới trống trải ảm đạm vang lên tiếng quỷ khóc sói gào của Tiêu Trần.
Không có thức ăn, không có nước uống, vậy chỉ có thể tự tìm niềm vui trong khổ cực thôi.
May mắn thay, quy tắc của thế giới này không bị áp chế quá triệt để, Tiêu Trần vẫn có một ít sức lực để lang thang xung quanh như gà mù di dạo.
"Xương cốt..."
Không biết lang thang bao lâu, Tiêu Trần bỗng phát hiện một bộ xương. Tiêu Trần đói đến hoa mắt chóng mặt vội vàng lao vào bắt đầu gặm.
"Huhu..."
Hàm răng của Tiêu Trần suýt chút nữa bị đánh văng ra, tên này tức giận đến mức tách rời bộ xương ngay tại chỗ.
Bộ xương tội nghiệp không biết kiếp trước mình đã phạm tội gì, đến chết rồi mà còn phải gặp một tên vô liêm sỉ như Tiêu Trần.
Bộ xương này là thứ có thể động đầu tiên mà Tiêu Trần gặp phải trong suốt mấy ngày qua.
Nhìn bộ xương bị chính mình dỡ xuống, Tiêu Trần bắt đầu gào thét như khóc tang.
"Tiểu Cường, mày sao vậy? Sao mày lại đi như thế? Người tóc bạc tiễn người tóc đen mà..."
Cho dù hoàn cảnh có tồi tệ đến đâu, Tiêu Trần sẽ không bao giờ phát điên, bởi vì hắn là một tên điên, luôn có thể tìm thấy điều gì đó thú vị để chơi.
Chơi chán chê, Tiêu Trần ôm bắp chân của bộ xương lại lang thang khắp thế giới ảm đạm này.
Mộ Ma Khôi gần ngay trước mắt, nhưng lại xa đến tận chân trời.
Nếu thực lực vẫn còn, chỉ cần nhảy vài cái là được, nhưng không có tu vi, có lẽ hắn đi cả đời cũng không đến đó được.
Lắc qua lắc lại như thế này không biết qua bao lâu, Tiêu Trần rốt cuộc lại tìm được một thứ đồ chơi mới.
Đây là một thế giới hoàn toàn mới với những quy tắc hoàn toàn mới, Tiêu Trần vậy mà lại lợi dụng những quy tắc ở đây để bắt đầu tu hành.
Chỉ là so với lực thiên oán hay linh khí, những thứ có thể tu hành ở đây thật sự rất ít ỏi.
Tiêu Trần không biết phải nói gì về sức mạnh ở nơi này. Mặc dù mọi thứ đã hoàn tất, nhưng có rất nhiều thứ trong số chúng là lần đầu tiên gặp.
...
"Này cháu trai, đừng chạy."
Trên cánh đồng hoang vu ảm đạm, Tiêu Trần mang theo xương bắp chân của tên xui xẻo lúc trước, đuổi giết một bộ xương không biết là cái giống gì.
Sau một trận đánh nhau quyết liệt, Tiêu Trần bịt cái mũi đang chảy máu ròng ròng, mắng mỏ hủy đi bộ xương.
Đánh mấy gậy đập vỡ sọ não của bộ xương, một kết tinh màu trắng, to bằng ngón tay cái bật ra từ bên trong.
Đây là một thứ đồ chơi mới mà Tiêu Trần đã phát hiện ra cách đây vài ngày, sau khi "lấy thân thử nghiệm" Tiêu Trần đã đưa ra kết luận.
Thứ này tương đương với linh thạch ở thế giới của chính mình, hay đá Thiên Oán của dị vực.
Năng lượng được sinh ra trong nó có thể cộng hưởng với sức mạnh của thế giới này.
Dù sao cũng đang rảnh háng không có việc gì làm, cho nên Tiêu Trần dứt khoát đi phá hủy xương khô ở khắp nơi, tìm kiếm những kết tinh màu trắng này, bắt đầu tu hành.
Sức mạnh của thế giới này sau khi vào cơ thể là một loại năng lượng màu trắng.
Nó không có tác dụng trong thân thể hoặc gân mạch, mà tập hợp trong đầu.
Loại năng lượng này khiến cho đầu của Tiêu Trần trở nên cực kỳ nhạy bén, ngũ quan của hắn cũng được cải thiện cực kỳ khủng bố.
"Sau này mình có biến thành hói đầu không nhỉ?" Tiêu Trần thu hồi kết tinh màu trắng, vò đầu suy nghĩ.
Bởi vì đầu của hắn càng ngày càng nhạy bén, Tiêu Trần thật sự sợ một ngày nào đó chính mình sẽ trở nên thông minh tuyệt đỉnh mất.
Tiêu Trần vui vẻ mò mẫm suy nghĩ một lúc, sau đó lại đi dạo.
...
Thế giới này không có ngày cũng không có đêm, luôn luôn mang một vẻ ảm đạm như vậy.
Tiêu Trần không biết đã mất bao lâu, một tuần, một tháng hay một năm.

Bình Luận

0 Thảo luận