Gương mặt lão đầu âm trầm: "Ngược lại là lão phu phải nhìn xem, một tên nhóc như cậu có thể nói ra vật gì."
Tiêu Trần hắng giọng một cái: "Cho nên nói ông sống đến cẩu, ông nghe kỹ cho tôi."
Lúc này, đại quân cách đó không xa tất cả đều dài cổ ra, bọn họ cũng tò mò Tiêu Trần có thể nói ra cái gì.
"Nữ nhân sợ nhất cái gì của nam nhân?" Gương mặt Tiêu Trần cười xấu xa: "Một sợ thân thể yếu, thể lực kém, hai sợ thận hư thời gian ngắn, ba sợ trên giường mềm nhũn, dễ nóng nảy."
Lão đầu cũng không nhịn được nữa, che ngực, phẩy tay áo bỏ đi, mà xa xa truyền đến một hồi cười vang.
"Ai ai, lão đầu chớ đi, tôi đây có thuốc, cao nam sĩ thật lớn, cao nam sĩ xoa bóp, thuốc xịt, viên thuốc gì đều có há, lão già không biết phải trái ông."
Tiêu Trần hùng hùng hổ hổ trợn trắng mắt, nhìn ba người còn sót lại trước mắt, nhe răng cười hỏi: "Anh em, biết ca hát không?"
Trong lòng ba người dâng lên một dự cảm không tốt.
"Ai, gặp các ngươi áp chế thế là biết ngũ âm không được đầy đủ, ngày hôm nay tôi lộ hai tay cho các ngươi, cho các ngươi cảm thụ cái gì gọi là âm thanh của tự nhiên."
"Không muốn-" Miệng ba người đồng thanh muốn ngăn cản Tiêu Trần.
Nhưng tiếng ca như giết lợn của Tiêu Trần đã bay ra.
"Tôi từng hỏi không ngớt, khi nào em đi theo tôi, nhưng mà em luôn là cười tôi hai bàn tay trắng- "
Hát xong một khúc, Tiêu Trần phát hiện tất cả mọi người bịt lỗ tai, Tiêu Trần nổi giận: "Các ngươi mẹ nó ai dám bịt lỗ tai, dám che đậy thính giác, lão tử liền bẻ gãy chìa khóa."
Nói xong tay nắm chìa khóa của Tiêu Trần nháy mắt nặng thêm lực đạo.
"Răng rắc, răng rắc- "
Chuyện kinh khủng đã xảy ra, trên chìa khóa thế mà lại xuất hiện một vết nứt.
Tuy là vết nứt này cực kỳ nhỏ, nhưng không tránh được rất nhiều tu sĩ có nhãn lực tốt.
Vài tộc trưởng sợ đến suýt nữa tè ra quần, điên cuống hét lên: "Đều để tay xuống cho lão tử, ai dám phong bế thính giác, xử trí theo gia pháp."
"Vậy thì đúng rồi nha!" Tiêu Trần vui tươi hớn hở gật đầu.
Đối mặt với mấy vạn tu sĩ, Tiêu Trần cảm giác như mình mở hội diễn xướng.
Tiêu Trần hát, thực sự là hát thiên hôn địa ám.
Từ hẹn nhau cửu bát xướng đến hai hai trận tuyết rơi đầu tiên, từ đêm hôm đó hát đến một đêm này-
Mọi người nghe được đều ói ra, thật sự ói ra, không phải nói đùa.
Thời gian sung sướng luôn ngắn ngủi, rất nhanh trong hư không lục tục xuất hiện các tông tộc khác, hội diễn xướng của Tiêu Trần không thể không tạm dừng lại.
"Sở Hùng, tông tộc khác tới." Lúc này bà kia xuất hiện ở bên cạnh nam tử trung niên nhắm mắt dưỡng thần.
Sở Hùng gật đầu, cũng không quá để ý.
Nhưng rất nhanh, tiếp tục có hai ba có người báo lại, điều này làm cho chân mày Sở Hùng cau lại.
Sở Hùng nhìn Tiêu Trần, không mang theo bất kỳ tâm tình gì mà hỏi: "Tiểu hữu, đã qua lâu như vậy, có phải hẳn giao chìa khóa cho chúng tôi hay không?"
"Không vội, chờ một chút, còn chưa tới đủ nhiều người đâu!" Tiêu Trần cười đến vô cùng vui vẻ.
"Tiểu tạp mày có ý tứ." Nữ tử tức giận nhìn Tiêu Trần, ba chữ tiểu tạp chủng kia, suýt chút nữa lại thốt ra.
"Lần thứ hai." Tiêu Trần nhướn lông mi, vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng đung đưa.
Nhìn dáng vẻ Tiêu Trần nhướn lông mi, trong lòng nữ tử không khỏi tuôn ra một trận sợ hãi.
"Ha ha, Sở đại nhân, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp." Lúc này một tiếng cười to điên cuồng vang lên bên tai mọi người, chấn lỗ tai mọi người ong ong.
Nhìn lại theo phương hướng vang lên, một bóng người xuất hiện ở chỗ cực xa, nhưng âm thanh này vừa vang, bóng dáng kia cũng đã xuất hiện ở trong sân.
Nhiều tu sĩ như vậy mà lại không ai thấy rõ ràng làm sao hắn ta đến được đây.
Đây là một đại hán đầy mặt là râu quai nón, hở ngực lộ bụng, sát khí khắp người.
"Tiền Đức Xương." Con ngươi Sở Hùng bỗng nhiên rụt lại.
Tiền Đức Xương, trưởng lão tổ chức "Thiên Nhai Hà Xử".
"Thiên Nhai Hà Xử" là một tổ chức hợp lại từ tán nhân, thế lực cực kỳ to lớn, có thể nói, mỗi một đại thế giới bọn họ đều có thành viên.
Mà Tiền Đức Xương người này, tu vi cực cao, hành sự tàn nhẫn, là một nhân vật làm cho người ta nhức đầu.
Tiền Đức Xương nhìn cái chìa khóa trong tay Tiêu Trần, cười lớn, lao thẳng tới Tiêu Trần: "Tiểu tử kia, đưa chìa khóa cho Tiền gia gia của cậu, bảo đảm cậu không bị làm sao."
"Ông dám." Sở Hùng giận dữ, một điểm hàn mang xông thẳng ra từ ngón tay, lao thẳng tới Tiền Đức Xương.
"Sở đại nhân, đánh lén phía sau không phải là thói quen tốt gì ah."
Một giọng nói âm nhu vang lên, một cái gương đột nhiên xuất hiện ở phía sau Tiền Đức Xương, ngăn cản hàn mang.
Một nam tử ăn mặc diêm dúa lòe loẹt tựa như đồ ngu cười tủm tỉm xuất hiện giữa sân.
"Sát Trư, ông còn dám tới gần lão tử một bước, chìa khóa này sẽ ai cũng đừng muốn nữa."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận