Là đồ đằng của Hoa Hạ, rồng luôn là đối tượng được thế nhân sùng bái.
Ngay cả người tu hành của Hạo Nhiên đại thế giới cũng có cảm giác kính sợ lớn đối với loài rồng.
Hơn nữa, có cái mụ la sát Tổ Long sống ở Hạo Nhiên đại thế giới, không ai dám rãnh rỗi đi giết rồng cho vui.
Chưa nói đến việc giam cầm một con rồng như thế này, nếu là Ác Long thì còn dễ nói, nhưng nếu là Thiện Long thì sẽ bị đánh thành tro đó.
Theo lý thuyết, không có người tu hành nào chủ động đi khiêu khích một con rồng, chưa kể thực lực chênh lệch, cho dù có thực lực chém chết một con rồng, thì cũng rất ít người tu hành nguyện ý bắt giết một con rồng.
Bởi vì rồng là sinh vật được thượng đế ưu ái, nên tất nhiên trừ một số Ác Long, việc bắt giết bừa bãi sẽ làm tổn hại đến số mệnh của bản thân.
Người có thực lực càng mạnh mẽ, thì càng coi trọng số mệnh hư vô mờ mịt này, không một tên ngốc nào nguyện ý dùng số mệnh để làm trò đùa.
Tiêu Trần nhìn xung quanh, tất cả đều là quần chúng ăn dưa đang xem náo nhiệt, xem ra người ở trấn nhỏ này đều rãnh rỗi đến nhức hết cả bi!
Nhìn các cảnh sát giống như gặp phải kẻ địch mạnh, Tiêu Trần cười trêu chọc, giậm nhẹ chân trên mặt đất.
Mặt đất rung chuyển dữ dội.
"Không được nhúc nhích, nếu cậu nhúc nhích tôi sẽ bắn đó."
Một giọng nói thanh thúy vang lên, một nữ cảnh sát hiên ngang cầm súng tiến đến gần Tiêu Trần.
"Ùi ui, chị gái phát dục không tồi ha!"
Trước mặt Tiêu Trần là một nữ cảnh sát rất xinh đẹp, hắn có chút kinh ngạc, sao lại có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy ở một trấn nhỏ này chứ.
Khí chất và ngoại hình của nữ cảnh sát không hợp với thị trấn nhỏ này.
"Phong đội."
Vài cảnh sát bên cạnh nữ cảnh sát hét lên.
Người phụ nữ gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tiêu Trần nói: "Cậu bớt lắm mồm cho tôi, giơ tay lên, sau lưng cậu là cái gì?"
Tiêu Trần ngoắc ngón tay, đầu người phía sau bay vào trong tay hắn.
Tiêu Trần ước lượng cái đầu như ước lượng một quả bóng da và nói: "Đầu chó á, còn mới tinh!"
Nhìn thấy Tiêu Trần quả thực đang chơi với một cái đầu người như chơi một quả bóng, những quần chúng ăn dưa xung quanh đều kinh hãi lùi lại một khoảng.
Ngay cả mấy cảnh sát kia cũng theo bản năng lùi lại vài bước.
Sau khi Tiêu Trần nói xong, hắn tò mò nhìn nữ cảnh sát, thì ra nữ cảnh sát là một người tu hành.
Nhưng mà, linh khí trên người cô có chút đặc biệt, thực lực của cô rất mạnh, đối với Địa Cầu hiện tại mà nói, chắc chắn không yếu.
Nhưng sức mạnh này lại bị thứ gì đó khống chế, như thể một dòng sông lớn cuộn trào mãnh liệt đột nhiên bị chặn lại.
Đối mặt với ánh mắt mang đầy tính xâm lược của Tiêu Trần, nữ cảnh sát khó chịu cả người, cô cảm thấy mình như bị nhìn thấu từ trong ra ngoài.
"Đưa mắt chó của cậu đi chỗ khác, nếu không tôi sẽ không khách khí với cậu đâu." Mày liễu của nữ cảnh sát dựng đứng, cố giả vờ hung tợn.
Tiêu Trần cười lắc đầu: "Chị gái, hai chúng ta làm ăn đi!"
Nghe những lời của Tiêu Trần, nữ cảnh sát sững sờ một lúc, sau đó cô tức giận nói: "Đừng có lằng nhằng, cậu giơ tay lên cho tôi."
Tiêu Trần phất phất tay một cách lẳng lơ: "Ôi chao, đừng nghiêm túc vậy mà!"
Nói đoạn, Tiêu Trần vươn một bàn tay ra, so so với ngực của mình, rồi cười bỉ ổi nói: "Chị gái êi, nếu cô nói cho tôi biết kích thước cúp ngực của cô, tôi sẽ nói cho cô biết về tình huống trong thân thể của cô."
Cảnh tượng trước ngực của cô gái này quả thực quá đồ sộ, còn lớn hơn cả Huyết Nương Tử kia, điều này khiến Tiêu Trần rất tò mò, ngày nào cũng vác theo một thứ to như vậy không mệt à?
"Cậu..." Sắc mặt nữ cảnh sát tối sầm lại, cô tức giận nói: "Đây không phải là nơi để cậu diễu võ giương oai, mau ngoan ngoãn trở về với tôi."
"Diễu võ giương oai?"
Tiêu Trần nhún vai và bật cười như một kẻ tâm thần: "Ha ha, tôi sẽ diễu võ giương oai ở bất cứ nơi nào tôi muốn, ai dám quản chứ?"
Vừa nói, hắn vừa kéo khóa quần, trông như sắp đi tiểu ngay tại chỗ.
"Woà."
Hành động này gây ra một loạt tiếng la ó từ xung quanh, nhiều người quay đầu đi, cũng có nhiều cô gái lớn bé, mặc dù che mắt nhưng vẫn len lén liếc nhìn Tiêu Trần giữa các kẽ ngón tay của mình.
"Rắc, rắc."
Tiếng đạn lên nòng vang lên, nữ cảnh sát tức giận nói: "Lưu manh, nếu cậu dám lấy cái thứ đồ chơi của mình ra, tôi sẽ bắn nát nó."
Tiêu Trần không thèm để ý, hắn cười nói: "Chị gái xinh đẹp, tôi cho cô xem một đại bảo bối."
Vừa nói hắn vừa cho tay vào đũng quần mà nghịch.
"Vl~, thằng nhóc chắc không phải là thằng điên chứ. Giữa ban ngày ban mặt mà lại làm một chuyện hạ lưu như vậy."
Có người xung quanh nhịn không được xỉa xói.
"Đúng vậy, chắc là bệnh viện tâm thần nào không quản lý tốt nên mới trốn ra ngoài."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận