Mặc dù Tiêu Trần không có cách nào để giải nguyền rủa trên người cô gái, nhưng cùng lắm thì di chuyển sang người mình.
Bây giờ Tiêu Trần có cả đống của nợ đè trên người, không đúng, phải là bởi vì hắn có quá nhiều rận nên không sợ bị cắn.
Hiện tại trên người Tiêu Trần có đủ thứ kỳ quái, tiên huyết truyền thừa, sức mạnh háu ăn còn lại, thân thể không gân mạch, lại còn mới vừa nuốt Ác chi hoa.
Dù sao cũng chỉ là một nồi nước hầm lộn xộn, dù có tăng thêm một lời nguyền rủa cỏn con thì cũng chẳng sao cả!
...
Phù văn màu đỏ lan tràn trên người cô gái, sắc mặt cô gái trở nên vô cùng tái nhợt.
Cô gái muốn ngăn cản động tác của Tiêu Trần, nhưng cơ thể cô không thể động đậy, thậm chí không thể phát ra âm thanh.
Khi phù văn đỏ lan ra, một sợi tơ đen như mực điên cuồng chạy trên trán cô gái, như thể nó đang chạy trốn.
Những đám phù văn huyết sắc như những binh sĩ đuổi bắt phạm nhân, không ngừng đuổi theo và xua đuổi sợi tơ đen.
Mặc dù sợi tơ đen chuyển động cực kỳ nhanh, nhưng phù văn huyết sắc quá nhiều.
Chẳng mấy chốc sợi tơ đen đã bị phù văn huyết sắc bắt lấy.
Sau một hồi giằng co điên cuồng, sợi tơ đen lập tức bị rút ra khỏi cơ thể cô gái.
Phù văn huyết sắc mang theo sợi tơ đen tiến vào cơ thể Tiêu Trần.
Hoàng khí khổng lồ bị áp chế không biết bao lâu của cô gái bỗng phóng lên bầu trời như một con mãnh thú đã thoát khỏi vây hãm.
Toàn bộ không gian trong phút chốc bừng sáng.
Giờ phút này, cô gái giống như hóa thành một người khác, toàn bộ tinh khí thần toàn thân đều xuất hiện những biến hóa về chất.
"Ầm!" Cô gái bỗng chốc ngã xụi lơ xuống đất.
"Đừng mà."
Nhìn thấy sợi tơ đen đi vào cơ thể Tiêu Trần, cô gái ngay lập tức bật khóc.
"Tôi còn muốn nhiều hơn nữa đó! Khóc tang đấy à?" Tiêu Trần tức giận lẩm bẩm.
Cẩn thận cảm nhận được hướng đi của sợi tơ đen, Tiêu Trần đưa tay trái lên nhìn nhìn.
Trên lòng bàn tay của hắn, hiện ra một đường màu đen cực kỳ mơ hồ.
Sợi tơ màu đen bị phù văn huyết sắc trấn áp ở đây.
"Còn tưởng vương giả, hóa ra chỉ là một cục sắt đen."
Cảm nhận được sợi tơ đen không ngừng run rẩy, Tiêu Trần tức giận lẩm bẩm.
"Bộp!"
Cô gái đột nhiên đứng dậy, ôm cổ Tiêu Trần.
Nước mắt không ngừng rơi trên mặt Tiêu Trần.
"Huhuhu ngươi có sao không, mau trả lại nguyền rủa lại cho ta đi, ta không thể liên lụy ngươi được."
Cô gái vừa khóc vừa kiểm tra toàn thân Tiêu Trần.
"Đi đi đi..." Tiêu Trần giãy giụa khỏi vòng tay của cô gái: "Dám ăn đậu hũ của tôi, lá gan của cô đủ lớn dữ ha!"
Tên bệnh thần kinh Tiêu Trần này, mạch não của hắn quả thực vô cùng quỷ dị.
"Được rồi, đừng khóc, chỉ là buôn bán thôi mà, cô nói cho tôi biết đường đi, tôi giúp cô giải trừ nguyền rủa, rất công bằng."
Nhìn thấy cô gái khóc đến khản cả cổ, Tiêu Trần có chút không đành lòng, một người tu hành thiện lương và đơn thuần như vậy quả thực sắp tuyệt chủng rồi.
"Nếu cô thực sự cảm thấy không yên tâm, thì cứ vậy đi."
Tiêu Trần đi vòng ra sau cô gái với nụ cười xấu xa, rồi giơ móng vuốt "tội lỗi" của mình ra.
"Bốp!"
Tay Tiêu Trần vỗ mạnh vào cặp mông vểnh của cô gái.
"Á!"
Cô gái ngay lập tức ngừng khóc, kinh hãi hét ầm lên.
Sau đó, cảm thấy một cơn đau bùng lên ở mông, mặt cô ngay lập tức đỏ đến tận mang tai.
"Ui chao, phát dục vô cùng tốt nha, haha."
Nói rồi Tiêu Trần bật dậy, hung hăng sờ vào mặt cô gái một cái.
Sau khi Tiêu Trần sờ xong lại đưa tay xuống mũi ngửi ngửi, bộ dạng y hệt du côn.
"Thơm quá, cô ngon miệng thật đấy!"
Cô gái cúi đầu, rõ ràng trước mặt là một đứa trẻ, bị sờ một cái cũng không chẳng sao, nhưng không hiểu sao nhịp tim lại đập rất mạnh.
"Không không, ta trời sinh có mùi thơm."
Cô gái lắp bắp, đầu gần như vùi vào ngực.
Tiêu Trần buồn cười nhìn, làm ra vẻ nói: "Sau này phải động não nhiều hơn, đừng suốt ngày ngốc nghếch nữa."
"Đi nhé!"
Tiêu Trần vẫy vẫy tay, đang định rời đi thì đột nhiên có ba bóng dáng rơi xuống cực nhanh, chặn đường Tiêu Trần.
Người đứng đầu là một thanh niên đẹp trai chừng hai mươi tuổi, theo sau là hai lão thái giám mặc mãng bào màu đỏ chót.
Khí tức của ba người bọn họ đều là vô cùng khủng bố, hai lão thái giám ít nhất là nhân vật Yên Diệt Cảnh, còn trẻ tuổi cũng là đại năng Thần Nhất Cảnh.
Người thanh niên mặt không biểu tình nhìn Tiêu Trần, khí tức xung quanh hắn ta phun ra nuốt vào bất định.
Tiêu Trần nhíu mày, mặc dù thanh niên là mặt liệt.
Nhưng Tiêu Trần thực sự cảm thấy một luồng ác ý sâu sắc, hơn nữa còn là loại ác ý giết sạch cho thống khoái.
Tiêu Trần hơi không thể giải thích được đối với việc có thể cảm nhận được ác ý của người khác.
Nhưng hắn đã nhanh chóng phản ứng lại, có lẽ là bởi vì hắn đã nuốt Ác chi hoa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận