"Mi chính là viên đá vá trời thứ năm!"
"Ha ha, cháu trai không quá ngốc."
Khi Đại Thánh nói, lồng ngực bị ghim bởi ngọn giáo sáng lên với ánh sáng thần thánh màu vàng.
"Tặng mi món quà cuối cùng."
"Ầm!"
Ngay khi giọng nói của Đại Thánh vừa dứt, thần quang màu vàng trong lồng ngực của hắn rung động điên cuồng.
Lực lượng cuồng bạo tác động trực tiếp vào Bách Lý Huyền, đánh bay hắn ra ngoài.
Bách Lý Huyền ổn định thân hình của mình trong không trung, buộc phải nuốt máu từ cổ họng của mình.
Lúc này, thần quang màu vàng bùng nổ được kết nối với ánh sáng huỳnh quang trước đó, chặn lại lỗ thủng cuối cùng trên hàng rào.
Phía sau hàng rào, cuối cùng tiếng hành quân giẫm đạp cũng dừng lại.
Hàng rào tạm thời bị chặn bởi đá vá trời, mọi người đều biết rằng ánh sáng huỳnh quang hình thành bởi đá vá trời sẽ không tồn tại lâu.
Nhưng đây là kết quả tốt nhất, dù thế nào thì hy vọng chiến thắng vẫn được bảo toàn.
Dương Tâm Di nhìn Bách Lý Huyền đang đứng một mình trong khoảng không, nói với Văn Nhân Thiên Hạ: "Với thực lực của tôi và anh, chúng ta có thể giết hắn. Người này thu luyện thông thiên thân phận phi thường, tại sao không tận dụng cơ hội này giết chết hắn ta, gây thiệt hại nặng nề cho dị vực. "
Văn Nhân Thiên Hạ lắc đầu: "Khó, đừng quên trường sinh bất tử của bọn họ, không thể trong thời gian ngắn giết chết hắn."
"Kia không được này không được, anh ra ngoài làm cái gì vậy?" Dương Tâm Di vô cùng tức giận khi nghe thấy điều đó.
Đối mặt với Dương Tâm Di đang khó chịu, Văn Nhân Thiên Hạ mỉm cười: "Thực lực của chúng ta là độc nhất vô nhị, tinh không này thật xa lạ, chúng ta phải sử dụng nó vào những nơi hữu ích."
"Những nơi hữu ích, nơi nào hữu ích?"
Văn Nhân Thiên Hạ bất lực nở nụ cười: "Chờ đã, đừng quên Tiêu Trần thần tính vẫn luôn không có động tĩnh."
"Tên nhỏ đó, làm được không?" Dương Tâm Di nhíu mày.
Văn Nhân Thiên Hạ gật đầu khẳng định và giải thích với Dương Tâm Di.
"Tiêu Trần thần tính hầu như đã kế thừa tất cả khí vận của Tiêu Trần, ngay cả đôi mắt chỉ có thể nhìn thấu tương lai cũng được hắn truyền cho.
"Hơn nữa sức mạnh của Tiêu Trần thần tính từ đầu đến cuối là mạnh nhất. Nếu như Tiêu Trần nhân tính không thể dung hợp, e rằng cuối cùng, Tiêu Trần thần tính sẽ là người dẫn đầu, nhưng gia hỏa đó không sẵn sàng chiến đấu, tính cách thật đáng lo ngại. "
Dương Tâm Di nghe vậy tức giận: "Tiêu Trần hoàn toàn ban hết những sủng ái cho thần tính. Rốt cuộc Tiêu Trần ma tính vẫn có ba phần vận khí, Tiêu Trần nhân tính không có gì. Đây là công bằng sao?"
Văn Nhân Thiên Hạ cười bất lực: "Cô không hiểu sao, Tiêu Trần hoàn chỉnh chính là không muốn để cho Tiêu Trần nhân tính đi còn đường cũ, vậy nên mới an bài như vậy, hi vọng nó sẽ thay đổi."
Dương Tâm Di bất lực thở dài.
...
Địa cầu.
Tiêu Trần thần tính ngồi trên cây lớn thu dọn đồ đạc.
Trên thực tế, sau khi làm chiếc nhẫn đó, cô không còn lại bao nhiêu.
Tiêu Trần thần tính nắm lấy số ít bảo bối đáng thương quay đầu nhìn về phía Thiên Tượng Tinh đang thủ hộ bên mình.
Tiêu Trần thần tính không chút do dự phân phát những thần vật còn lại có thể cứu mạng cho bọn họ.
Cuối cùng, Tiêu Trần thần tính nhặt được thanh trường kiếm màu vàng kim chưa bao giờ lột vỏ.
Thanh kiếm mang tên Nguyệt Hồng này chưa bao giờ được rút ra trong tay của Tiêu Trần thần tính.
Thật ra chính xác mà nói, Tiêu Trần thần tính chưa bao giờ sử dụng đao kể từ khi sinh ra.
Vận khí của tiểu khả ái luôn tốt đến nghịch thiên, cô chưa từng gặp phải nguy hiểm nên tự nhiên không cần dùng đến đao.
Điều này không có nghĩa là Tiêu Trần thần tính không thể dùng đao, ngược lại, cô dùng đao rất giỏi.
Cô ấy là tập hợp những sủng ái một Tiêu Trần trọn vẹn, sự hiểu biết của cô về đao đã hoàn toàn kế thừa Tiêu Trần hoàn chỉnh.
Hôm nay, cô nhấc thanh đao lên, thanh đao chưa bao giờ được ra khỏi vỏ.
Các Thiên Tượng Tinh đều hiểu Tiêu Trần thần tính cả đời ngưng tụ kiếm ý, sắp xuất vỏ rồi.
Tiêu Trần thần tính nhìn các Thiên Tượng Tinh, vui vẻ cười nói.
Như thường lệ, ngây thơ, dễ thương và thông minh, nhưng có một chút kiên định trong đôi mắt to ấy.
"Tôi phải đi đến dị vực." Tiêu Trần thần tính đứng dậy, kéo váy ngắn lên, vui vẻ nói.
Thiên Tượng Tinh không khỏi kinh ngạc, bọn họ cũng đã đoán Đại Đế định làm gì.
Tiêu Trần thần tính không có thuyết phục các Thiên Tượng Tinh không đi theo mình, bởi vì Tiêu Trần thần tính hiểu được là vô dụng.
Sống với nhau nhiều năm như vậy, bọn họ từ lâu đã tâm đầu ý hợp, nói nhiều quá cũng không tốt.
Đao Long bước tới, kéo chiếc váy hơi ngắn cho Tiêu Trần thần tính.
"Đại Đế, hay là ngài biến trở lại làm nam nhân."
Ăn mặc như thế này để ra chiến trường thì thật là lợi bất cập hại cho thị giác, ai không biết thì cứ tưởng là đi thi hoa hậu.
Tiêu Trần thần tính bĩu môi lắc đầu: "Không, con gái thì tốt hơn."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận