Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 573: Trăm anh em siêu nhân

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Lúc này trong thanh đại kiếm, bất kỳ ai nhìn vào quả cầu màu đen kia đều xuất hiện một chữ kỳ lạ trên người, chính là chữ hiện trên quả cầu kia.
Hễ là người có cái chữ này đều không tự chủ được mà bị hút về phía quả cầu màu đen, lập tức vô số bóng người nhao nhao kéo về đó.
Tiếng thét kinh hãi vang vọng khắp đất trời, bất kể bọn họ dùng cách gì cũng không thể chống cự lại lực hút khổng lồ từ quả cầu.
"Tên điên, mau dừng lại."
Một tiếng thét ầm vang sấm rền vang lên trên bầu trời, lập tức cả thế gian như chìm trong bóng tối.
Một đại ấn (con dấu) xuất hiện trên đầu Tiêu Trần, rồi lao nhanh về phía hắn.
Đồng thời xuất hiện hư ảnh năm con rồng, từng con mang màu sắc khác nhau ầm phát khí thế lao theo đại ấn.
Đây chính là tuyệt kỹ mang tên Ngũ Long Ấn.
"Khốn Thần Chiểu Trạch." (Đầm lầy giam thần)
Một giọng nói già nua từ trên bầu trời vang lên, không trung xung quanh Tiêu Trần đột nhiên hỗn loạn kịch liệt.
Bong bóng khí màu đen bỗng xuất hiện từ hư không, không gian xung quanh cũng ngừng lại, một vũng đầm lầy bao quanh Tiêu Trần.
Từng cái bong bóng khí bay lên, rồi vỡ tung, trào ra từng luồng khí đen.
Đám khí này không tan vào không khí mà dần ngưng tụ lại phía trên đầu Tiêu Trần.
Chỉ cần hắn cử động một tí, lập tức sẽ bị đám khí đen này nuốt chửng.
"Kiếm quyết, thức thứ hai mươi ba."
Lại một thanh âm vang lên, vô số thanh kiếm màu đỏ bén nhọn xuyên thấu không gian nhắm thẳng vào Tiêu Trần đang bị vây trong đầm lầy mà bay tới.
"Thần lôi tru tà." Ba tia sét màu vàng khổng lồ từ trên tầng mây đánh xuống, sáng rực cả một mảnh trời.
Tia sét chớp động trời quang, lộ ra vẻ mặt đắc ý của đám lão nhân kia.
Hàng trăm tia sáng lập lòe trên không xuyên qua trời đất, đánh thẳng vào Tiêu Trần.
Từng chiêu từng chiêu đều không nương tay, bọn hắn đều muốn đánh một nhát chí mạng.
Không ai nói bọn họ ỷ đông hiếp yếu, một hội anh em siêu nhân này cũng đã sống mấy ngàn năm, đương nhiên thấu hiểu quy tắc sinh tồn cơ bản nhất.
Nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân.
Giây phút này, ánh sáng vô cùng mạnh chiếu thẳng vào mắt Tiêu Trần, chưa mù cả mắt là còn may. Bên cạnh đó, toàn bộ không gian cũng bị năng lượng khổng lồ đánh tới, liên tục vỡ nát, hiện ra vết nứt trong hư không.
Ở một chỗ cách thật xa, Thập Nhất nắm chặt nắm đấm nhỏ, trán lấm tấm mồ hôi, răng cắn sắp đứt môi cũng không nhận ra.
Quỷ Xa cũng tương tự, ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng cực kỳ hoảng loạn.
Hàng trăm cường giả cùng lúc thi triển sát chiêu, năng lượng cuồng bạo như vậy, bằng thực lực hiện tại của Tiêu Trần sợ là không thể chịu nổi.
Không ngừng lẩm bẩm trong lòng: "Hỏng, hỏng, hỏng"
Cùng lúc đó, Tiêu Trần hơi nghiêng đầu nhìn xuống phía dưới.
Tại rễ của cây Thế giới có một thanh đao dài đang lơ lửng trên không trung, đó là thanh đao mà Tiêu Trần để lại.
Quanh thanh đao nằm la liệt vô số thi thể cứng ngắc; đứt đầu, chết không toàn thây, ... đủ loại hình thức đáng sợ.
Nhiều người nhìn thấy cảnh này xong đều ướt đũng quần, thậm chí còn phọt ra cái thứ chất bài thải từ dạ dày.
Tiêu Trần vuốt nhẹ khuôn mặt, cái đầu lâu ma quỷ đáng sợ của hắn lập tức biến mất, thay vào đó là một cái đầu lâu hình người trắng tinh.
Quỷ Xa hết chịu nổi, lông vũ dựng đứng lên rồi nói: "Bây giờ ngừng Ma tướng lại, hắn muốn chết sao? Rõ ràng là tên mãng phu (hữu dũng vô mưu)."
Hắn ta tức đến nỗi phải chửi đổng cả lên, không thèm dùng kính ngữ.
Không giống những người địa cầu thiếu hiểu biết trước kia, Quỷ Xa vốn đến từ đại thế giới Ma vực, hắn ta hiểu rõ, cũng như kính ngưỡng một Đại đế.
Dù là bất cứ người tu hành nào tại ba đại thế giới Minh Bộ, Ma vực hay Hạo Nhiên đều sẽ như hắn.
Ngoài miệng có thể nói bậy nói bạ, nhưng sâu tận trong lòng luôn có kính ý với Tiêu Trần, dẫu sao cường giả ở bất cứ nơi đâu cũng đều nhận được sự tôn trọng.
Sau khi thoát khỏi trạng thái Ma tướng, Tiêu Trần tựa như nghe được tiếng gào mắng của Quỷ Xa, hắn hơi ngẩng đầu lên, ngọn lửa màu xanh lam trong mắt bùng cháy.
Quỷ Xa giật mình, dường như vừa rồi Tiêu Trần liếc hắn.
Hắn ta lúng túng, ngượng ngùng cười: "Hì hì, đùa tí cho đại ca vui, nếu như ngài tử trận ta cũng sẽ mang Thập Nhất đi, dạy dỗ cô bé sau này trở về trả thù cho đại ca."
Tiêu Trần nhẹ nhàng nói: "Ta là Đại đế, chí cao vô thượng."
Một luồng bá khí tuôn ra từ người Tiêu Trần, ma khí màu đen cũng theo đó xoay quanh thành hình trụ, vút thẳng lên trời cao.
Cả bầu trời nháy mắt bị nhuộm đen, trời đất tối sầm lại như bị bóng đêm vô tận phủ lấy.
Trong một tích tắc, hơn mười dải lưu quang đồng thời bị phá mất.
Nhưng vẫn là không thấm bao nhiêu so với vô tận chiêu thức mà đám lão già kia tung ra.
Tiêu Trần vung tay lên, thì thầm: "Huyết ngục Thiên chinh."

Bình Luận

0 Thảo luận