Sau khi định thần lại, một ngụm nước miếng đã phun trên mặt hắn ta.
"Nhổ nước miếng?"
Bóng đen tức giận đến bốc khói, sương mù màu đen trên người hắn ta vừa mới nổi lên thì đã bị một luồng sức mạnh to lớn đột nhiên bộc phát trực tiếp áp chế hắn ta lại.
Ngụm nước miếng bắn thẳng vào mặt bóng đen.
"Phụt..." Bóng đen phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ, sau khi nhìn thấy đó là Tiêu Trần, càng suýt chết ngay tại chỗ.
"Hê hê, có tức hay không, mi tới đánh ta đi!" Tiêu Trần lẳng lơ uốn éo thân thể, bộ dạng như thể cực kỳ thiếu đòn.
Bóng đen cố nén cơn tức giận vô bờ bến của mình, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, khi nhìn thấy hai gian phòng thần bí, một linh cảm xấu chợt tập kích chạy thẳng lên não.
"Sức mạnh đại nhân quả đó là do mi tạo ra à?" Dù sao cũng là một lão quái vật sống vô số năm, bóng đen nhanh chóng tỉnh táo lại, giả bộ bình tĩnh lau sạch vết nước miếng trên mặt, mở miệng hỏi.
"Đương nhiên rồi, ah... Phụt!" Tiêu Trần nói xong, lại nhổ ra một ngụm nước miếng.
Lần này đã có đề phòng, bóng đen dễ dàng tránh được.
"Haha." Bóng đen âm trầm cười: "Ta nên nói mi dốt nát, hay là mi gan lớn đây?"
Nghe được lời nói của người thần bí, Tiêu Trần bỗng nhiên nổi giận, một luồng khí thế đột nhiên phun ra: "Thằng cờ hó, mi đang dùng giọng điệu gì để nói chuyện với Bổn Đế thế. Quỳ xuống."
Bề trên uy nghiêm, khiến người thần bí không khỏi giật mình trong lòng, chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ xuống.
Nhưng người thần bí kia nhanh chóng phản ứng lại, chống đỡ thân thể, lửa giận vì bị làm nhục gần như tụ lại thành một ngọn núi lửa, chỉ chực phun trào.
"Hắc hắc." Thấy mình hù dọa cũng vô ích, Tiêu Trần lúng túng cười: "Chàng trai tâm trí kiên định, tương lai chắc chắn sẽ trở thành nhân tài."
Cái tên du thủ du thực Tiêu Trần này đào đâu ra sự uy nghiêm của bề trên chứ, vẻ uy nghiêm vừa rồi chỉ là bắt chước Tiêu Trần thật mà thôi.
Du côn cắc ké thì mãi vẫn là du côn cắc ké mà thôi, cho dù có bắt chước thì cũng thiếu một chút ý tứ.
Người thần bí nhịn xúc động muốn phun ra máu xuống, không muốn lãng phí thời gian với thằng nhãi này.
Người thần bí quan sát thoáng qua hai gian phòng đem đến sự uy hiếp lớn, lạnh lùng nói: "Ta và mi đều là tu sĩ, những chuyện như nhân quả đều không có lợi cho ta và mi, đều có thể chết người cả."
"Haha!" Tiêu Trần nhếch miệng cười cười: "Mi sợ?"
"Ta bất tử bất diệt, mi cho rằng ta sẽ sợ sao? Nói chuyện với mi chỉ là vì dính vào nhân quả khá phiền phức mà thôi." Người thần bí nói xong, đôi mắt đen khẽ nheo lại.
"Bất tử bất diệt." Tiêu Trần cười nhạo: "Vậy để cho ta xem thử, mi có thể sống sót hay không?"
Tiêu Trần nói xong, chân đột nhiên đạp mạnh.
"Vận Mệnh Thiên Chinh."
Biến hóa xuất hiện, hai gian phòng đóng chặt giờ phút này chậm rãi mở ra, sau cánh cửa là một ngọn núi đen kịt, đen đến nỗi khiến người ta sợ hết hồn hết vía.
Lúc này, toàn bộ hư không đều bị một tầng sương mù nhàn nhạt bao phủ, cảm giác ảo mộng không chân thực xuất hiện.
"Chúng ta chơi một trò chơi đi!"
Tiêu Trần nói xong, chậm rãi đi về phía một trong những gian phòng đó.
"Một trò chơi may rủi, thua thì sẽ chết."
"Vận may của mi thế nào?" Tiêu Trần đi đến cửa phòng, quay đầu lại nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
"Gần đây rất tốt." Người thần bí cũng cười theo.
Nó dường như đã hiểu được năng lực của thuật này.
Áp đặt nhân quả lớn vào thân thể, bỏ đi nguyên nhân, duyên phận, kết quả trong duyên phận và kết quả, nhảy trực tiếp đến kết quả.
Phá vỡ trật tự nhân quả, cưỡng ép sinh ra kết quả, loại bí thuật huyền diệu khó giải thích này khiến người thần bí cảm thấy rất thấp thỏm.
Nhưng người thần bí cũng nhìn ra nhược điểm của thuật này, đó là Tiêu Trần - người thi thuật không có cách nào khống chế kết quả, kết quả chỉ có thể phụ thuộc vào may mắn.
Người thần bí cười lạnh: "Chẳng lẽ mi sợ mình không đủ may mắn sao?"
Tiêu Trần bĩu môi khinh thường: "Thằng cờ hó, éo biết nói chuyện thì câm miệng lại, ông mày là đứa con của thời đại, là người do trời chọn mà vận may không bằng sự cái đứa nhược trí nhà mi à?"
Người thần bí tức giận suýt chút nữa nhồi máu cơ tim, một người có miệng đầy phân như vậy làm thế nào khai phát ra thuật này chứ?
"Được." Người thần bí bước ra, đi đến trước cửa một gian phòng khác: "Hôm nay ta sẽ chơi với mi."
Người thần bí nhìn thì có vẻ khí phách hào hùng, nhưng thực ra hắn ta không còn lựa chọn nào khác, bởi vì nhân quả đã áp đặt lên người hắn ta, nếu không giải quyết nó, cho dù có cưỡng ép rời khỏi đây, hắn ta cũng không thể sống yên ổn trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Huống hồ có thể đi ra ngoài hay không mới là vấn đề lớn nhất, bởi vì bàn tay già nua kia đã nhắc nhở nó về một truyền thuyết xa xưa, cũng là một tồn tại cấm kỵ ở dị vực.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận