Bạch Thường cũng biết rõ loại người này đáng sợ đến mức nào.
Bạch Thường hung hăng dập đầu xuống, thanh âm run rẩy nói: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân sợ chết."
Đôi khi nói thật cũng là một cách bảo vệ tính mạng.
Tiêu Trần gật đầu: "Sợ chết là một điều tốt. Những người sợ chết bình thường luôn coi trọng tính mạng hơn."
"Cái thứ đó, mang đầu lão đại của các anh tới đây." Tiêu Trần chỉ vào cái đầu Kỳ Nha cười híp mắt nói.
Bạch Thường không dám chậm trễ, bò tới nhặt đầu Kỳ Nha, đưa tới trước mặt Tiêu Trần.
Tiêu Trần đột nhiên phát hiện ra một chuyện thú vị, bên hông Bạch Thường cắm một cây quạt.
"Tôi xem cây quạt của anh một chút có phiền không?" Tiêu Trần rất lịch sự hỏi.
Bạch Thường vội vàng rút cây quạt bên hông đưa cho Tiêu Trần, cười nịnh nọt nói: "Nếu đại nhân thích thì cứ cầm lấy đi ạ."
Ngoài mặt Bạch Thường biểu hiện không sao cả, nhưng trong lòng đang rỉ máu.
Cây quạt này hắn ta bắt đầu nuôi từ khi tu hành, sắp đại công cáo thành rồi, bây giờ sợ chỉ sợ phải làm mai cho người khác.
Nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, Bạch Thường không thể không giao cây quạt ra.
"Xoẹt..."
Tiêu Trần mở quạt, nhìn bức ảnh mỹ nhân bên trên, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Bạch Thường.
"Người đẹp như tranh, không tồi." Tiêu Trần vui vẻ gật đầu.
Nghe vậy, trong lòng Bạch Thường khẽ động, khóe mắt liếc nhìn cách đó không xa, trong lòng bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì Bạch Thường phát hiện những người thiếu niên này dẫn theo đều là nữ tử, đều xinh đẹp tuyệt trần.
Nam nhân nào mà không háo sắc, chỉ cần có yêu thích vậy thì sẽ có điểm yếu.
Bạch Thường cúi đầu nịnh nọt nói: "Đại nhân có thể thả nữ tử trong quạt ra."
"Thú vị ghê, thả ra cho thiếu gia xem đi." Tiêu Trần đưa cây quạt cho Bạch Thường.
Bạch Thường cầm lấy quạt, lấy lại bình tĩnh, bấm véo mấy pháp quyết.
Cây quạt phát ra từng tia sáng màu hồng mơ hồ, những bóng dáng thướt tha mềm mại dần dần lộ ra trong tia sáng.
Người nữ tử trong lớp sương mù hồng thấp thoáng, như ẩn như hiện, mơ hồ lộ ra sức dụ hoặc vô biên.
Tất cả những nữ tử này đều đeo khăn lụa mỏng che mặt, dáng người uyển chuyển.
Lụa mỏng theo động tác của các cô nhẹ nhàng nhấc lên, để lộ làn da trắng như tuyết, nhưng bộ phận trọng yếu lại bị che đi, vô cùng quyến rũ.
Với sự xuất hiện của nữ tử, từng tiếng đàn vang lên, nữ tử bắt đầu nhảy múa.
Thanh nhã linh động như tiên nữ cầm cây đàn tỳ bà, phiêu dật như bông tuyết bay đầy trời, nhưng dưới vũ điệu uyển chuyển tao nhã này lại tràn đầy sự nhục dục vô biên.
Nhan Tử Ninh cách đó không xa khi chứng kiến cảnh này, toàn thân run lên.
Nếu không có Tiêu Trần, chính mình chỉ sợ cũng sẽ trở thành một trong những nữ tử này.
"y yo, tuyệt vời quá!" Tiêu Trần lau nước miếng, vỗ vỗ vai Bạch Thường đang quỳ trước mặt mình: "Tiểu tử, có triển vọng lắm đấy."
Toàn thân Bạch Thường cứng ngắc, hắn ta không dám thả lỏng chút nào, dù sao bộ dạng Tiêu Trần trở mặt lúc trước vẫn khiến hắn ta lòng còn sợ hãi.
"Tịch thu, sung công nhá, không có ý kiến đúng không!" Tiêu Trần cầm lấy cây quạt nhẹ nhàng đóng lại, các nữ tử cùng theo đó biến mất không còn bóng dáng.
Bạch Thường đau lòng đến mức suýt ói ra máu, cây quạt này không chỉ có thể thỏa mãn mộng tưởng của tất cả nam nhân, nó còn là một pháp khí cực kỳ lợi hại, nhưng chuyện tới nước này cũng không còn cách nào khác.
Bạch Thường gật đầu không dám làm trái ý Tiêu Trần.
Tiêu Trần vui tươi hớn hở để quạt vào ngực, gõ trán nói: "Đồ tốt như thế mà cũng có thể tặng cho người khác, xem ra anh rất muốn sống, được, tôi cho anh một cơ hội."
Bạch Thường nghe thấy vậy trong lòng mừng rỡ, hung hăng dập đầu nói: "Đa tạ đại nhân."
"Gặm hết cái đầu người chết đó đi." Tiêu Trần chép miệng hướng về phía cái đầu Kỳ Nha trong tay Bạch Thường.
"Hả?" Bạch Thường tưởng mình đã nghe nhầm.
"Lỗ tai có vấn đề à?" Tiêu Trần nhướng mày lặp lại: "Gặm hết cái đầu người chết đó đi."
Lần này Bạch Thường đã nghe rõ, mọi người cũng nghe rõ.
Dù là người đang quỳ hay đứng đều nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt chết lặng.
Mỗi người giờ phút này chỉ có một ý nghĩ, đây là lời một con người có thể nói ra ư?
Nhưng Tiêu Trần đã nói ra.
Tiêu Trần không chỉ nói ra, mà còn phải để cho Bạch Thường thực hiện mới được.
"Hahaha..." Tiêu Trần nhìn Bạch Thường đang ôm đầu Kỳ Nha, vui cười run bắn cả người.
Tiêu Trần duỗi lưng một cái, hỏi: "Không thể nuốt trôi à?"
Con mẹ nó ai có thể nuốt trôi được thứ này chứ?
Nếu ngươi nói muốn gặm cánh tay, gặm cái chân hay thứ gì đó, thì lòng dạ ác độc một chút vẫn có thể làm.
Nhưng đây là gặm đầu, lại còn là đầu đương gia của mình, chỉ cần là người đều không thể nuốt trôi được.
"Đại... đại nhân có thể đừng chơi đùa tại hạ như thế này được không?" Bạch Thường hít sâu một hơi, đè nén thân thể đang run rẩy của mình nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận