Một lão nhân khác ngồi cùng ông ta không trả lời lại, chỉ nhắm mắt thật chặt, tựa như bị đông cứng tại phiến thiên địa lạnh như băng này.
Lão nhân cười ha ha một tiếng: "Lão què, ngươi cũng đi rồi à!"
Lão nhân chật vật đứng dậy, kéo thi thể của đồng bạn đi lên phía trên.
"Lão què, lúc nào ngươi cũng nói đứng cao thì sẽ nhìn xa, ngươi như vậy đã đứng cao chưa?"
Lúc này, có hai thân ảnh lướt qua bên người lão nhân.
Đó là một tiểu cô nương chân trần da ngăm cùng với một gã thanh niên tuấn dật.
Trên vai thanh niên có một con quạ đen và một con quái điểu chín đầu phờ phạc ủ rũ.
Bay suốt chín ngày chín đêm, cuối cùng Tiêu Trần cũng đã tới địa phương muốn tới. Quỷ Xa thiếu chút nữa là mệt muốn chết.
Đồng thời, Quỷ Xa cũng coi như được mở rộng tầm mắt, thế giới này quá to lớn, có lẽ ngay cả Ma Vực Đại Thế Giới cũng kém hơn nhiều, chỉ có đại thế giới cực kỳ rộng lớn mới có thể so một lần.
Đồng thời, một vấn đề khác cũng nhảy ra trong đầu Quỷ Xa. Một thế giới lớn như vậy, nếu như rơi vào tay giặc thì có chút không hợp lẽ thường.
Cho dù trong thế giới kiểu này không có đại đế sinh ra thì cũng có thể xuất hiện hai cường giả giống như Ma Đế.
Có cường giả Ma Đế trấn thủ, làm sao có thể nói rơi vào tay giặc là rơi vào tay giặc?
Quỷ Xa lắc lắc đầu, cảm thấy hơi khó hiểu.
Thập Nhất nhìn lão nhân kéo thi thể đồng bạn, hốc mắt đột nhiên đau xót, buông tay lôi kéo góc áo của Tiêu Trần, chạy đến bên cạnh lão nhân.
Thập Nhất ôm cỏ Răng Chó, vọt vào trong lòng lão nhân: "Lão gia gia, ngươi ăn cái này đi."
Với tuổi tác của Thập Nhất, cô nhóc cũng không biết phải an ủi người khác, chỉ biết tặng món đồ mà trong nhận thức của mình là tốt nhất cho người khác.
Lão nhân nhìn cỏ Răng Chó trong tay Thập Nhất, há miệng mỉm cười.
"Tiểu nha đầu, lấy về đi, ta đã không cần nữa rồi." Lão nhân cười xoa đầu tiểu Thập Nhất.
Tiểu Thập Nhất quật cường lắc đầu: "Ăn no mới có khí lực, không phải sao?"
Tiêu Trần thong thả đi lên bậc thang ở trên cao, đối với hành động của Thập Nhất, hắn không tán thành cũng không phản đối, giống như một người ngoài cuộc, cứ như vậy mà nhìn.
"Tiểu Thập Nhất, đi thôi." Quỷ Xa hô một câu.
"Vâng." Thập Nhất vung tay lên tạm biệt lão nhân, lão nhân lại ngơ ngác nhìn Thập Nhất.
Lúc này trong lồng ngực Thập Nhất tản ra ánh sáng màu vàng, khí lạnh xung quanh bị xua đi tản ra bên ngoài.
Lão nhân lắp bắp nói chuyện không mạch lạc: "Tiên sư, tiên sư, thật sự là tiên sư."
"Lão què, mau đứng lên nhìn kìa, thật sự có tiên sư."
Lão nhân rưng rưng nước mắt, quay về phía Thập Nhất quỳ xuống.
Lão nhân khàn giọng hô: "Van cầu tiên sư, mau cứu lấy thế giới này, mau cứu người đáng thương này đi!"
Thập Nhất bị dọa hoảng sợ, chân tay có chút luống cuống.
Lúc này, vài đạo lưu quang từ đằng xa vọt tới cực nhanh, vẻ mặt lão nhân đỏ bừng, trong ánh mắt tràn đầy nóng bỏng.
Trên đời này thực sự vẫn còn tiên sư tồn tại, thế giới này vẫn có thể cứu được.
Lưu quang dừng lại trên cầu thang, đó là một đám người thân mặc áo bào trắng, tiên khí lượn lờ xung quanh.
Tình cảnh sáng rỡ tuyệt đẹp này hoàn toàn đối lập với đám người quần áo tả tơi, chết trên cầu thang.
Lão nhân còng lưng tựa như một lão cẩu đáng thương, quay về phía bọn hắn hô tiên sư, dập đầu liên tục không ngừng.
Đám người kia do một thanh niên dẫn đầu, trong tay thanh niên cầm một thứ tựa như la bàn.
Khi hắn ta hướng cái vòng tròn kia về phía Thập Nhất, một luồng kim quang chói mắt từ la bàn tỏa ra.
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra sắc thái mừng như điên, đi khắp Phục Long châu đều không tìm được gì cả.
Bây giờ chẳng cần nỗ lực mấy lại có thể tìm được, không ngờ Xích Tử Chi Tâm lại chính là cánh cửa trở về.
"Trở về thôi." Người thanh niên cười khanh khách nhìn Thập Nhất, ôn hòa nói.
Thập Nhất chun cái mũi nhỏ dễ thương, bọn hắn khiến cô nhóc cảm thấy rất không thoải mái.
Cô nhóc không thể nói rõ đây là cảm giác gì, dẫu sao cũng chính là rất không thích bọn hắn.
"Ta không có nhà, ta cũng không biết các ngươi."
Thập Nhất nói xong định đi qua những người này, đuổi theo Tiêu Trần.
Thế nhưng, một tầm chắn vô hình bao phủ lấy cô nhóc, Thập Nhất bị bắn ngược trở về.
Người thanh niên nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ngươi có nhà, chúng ta đều là người nhà của ngươi."
Nghe thấy lời này, Thập Nhất không biết vì sao lại có cảm giác buồn nôn.
"Các ngươi không phải người tốt, ta muốn đi đến chỗ ca ca."
Thập Nhất hung hăng phóng về phía trước, thế nhưng lại bị bắn ngược trở về.
Người thanh niên mỉm cười vươn tay, muốn bắt lấy Thập Nhất.
"Oa, ca ca."
Thập Nhất sợ đến mức khóc òa lên, nhưng âm thanh lại bị tấm chắn vô hình kia ngăn trở, căn bản không thể truyền ra ngoài.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận