Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 533: Tiêu Trần thích đi bộ (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Tiêu Trần khẽ nói một câu, con quạ đen trên vai vỗ cánh rồi bay lên không trung.
Không hề xảy ra trận chiến kịch liệt, thậm chí còn không phát ra một tiếng động nào.
Con sói khổng lồ đang ngậm bé gái, cứ thế rơi từ trên trời xuống.
Cơ thể khổng lồ của nó nện xuống bên cạnh Tiêu Trần, khiến bụi bay tứ tung.
Một bóng dáng nho nhỏ bị hất văng ra ngoài từ trong miệng con sói khổng lồ.
Cô bé đập thật mạnh xuống đất, bị bắn lên rồi lại rơi xuống như quả bóng da.
Vị trí trái tim của con sói khổng lồ có một lỗ hổng rất lớn, trái tim đã biến mất không thấy.
Nhưng lúc này, miệng vết thương kia lại bắt đầu khép lại với tốc độ chóng mặt, lồng ngực yên tĩnh bắt đầu nhấp nhô kịch liệt.
Nó không hề có trái tim, nhưng dường như sắp sống lại.
"Thuật của Dị Độ Ma Vực không đáng nhắc tới."
Ma khí trên người Tiêu Trần cuồn cuộn dâng trào, từng con quạ đen bay ra từ trong ma khí, điên cuồng bổ nhào về phía con sói khổng lồ.
Rõ ràng đó là quạ đen hóa thành từ ma khí, nhưng lại tồn tại y như thật, điên cuồng cắn nuốt máu thịt của con sói khổng lồ.
Nháy mắt, một bộ xương khổng lồ xuất hiện trong tòa thành đổ nát.
Tiêu Trần khẽ liếc nhìn đống xương cốt kia, không hề tỏ ra dao động.
Hai bóng người đi theo con sói khổng lồ tới đây, đột ngột dừng lại, nỗi sợ hãi vô tận chiếm lấy trái tim họ.
Đám quạ đen đang đứng trên đống xương cốt kia, yên lặng nhìn cả hai.
Bóng ma của tử vong bao trùm lấy trái tim họ.
Như thể thần chết vung lưỡi đao lên nhưng chưa chịu chém xuống.
Đôi khi cái chết không đáng sợ, mà đợi chờ tử vong mới là điều đáng sợ nhất.
Dù thế nào hai người họ cũng không nghĩ ra, trong mạt thế này, tại sao có kẻ có sức mạnh bậc này?
Người nọ ngoắc ngoắc tay, thậm chí chỉ cần một cái liếc mắt đã khiến họ tan thành tro bụi.
Nhưng cả hai đã suy nghĩ nhiều, Tiêu Trần ma tính rất ít ra tay với rác rưởi, trừ khi đám cặn bã này đến trêu chọc hắn.
Tiêu Trần tiếp tục tiến về phía trước, một bóng dáng nho nhỏ chặn hắn lại. Đó là một cô bé cực kỳ gầy gò nhưng hai mắt lại rất to.
Cô bé đã sắp chết, rơi từ trên độ cao đó xuống, dù là người trưởng thành thì e rằng cũng không sống nổi.
Bé gái nằm trên đất, nằm trên nền tuyết mỏng.
Máu tươi trong miệng cùng tuyết trắng trên đất chiếu rọi lẫn nhau, đẹp đến động lòng người.
Trong mắt bé gái che phủ một tầng sương trắng nhàn nhạt, không hề sợ hãi với cái chết.
Cô bé nhìn Tiêu Trần với ánh mắt chứa đựng một cảm xúc kỳ lạ.
Trong mắt ngập tràn vẻ ngưỡng mộ.
Không sai, chính là ngưỡng mộ, cô bé nhìn Tiêu Trần chăm chú, vẻ hâm mộ tràn đầy trong mắt.
Tiêu Trần bước ngang qua bên cạnh bé ái, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại dừng bước.
"Em không muốn chết đúng không?"
Không biết tại sao, Tiêu Trần lại có hứng thú trò chuyện với bé gái này.
Có lẽ, chỉ mình hắn tự lẩm bẩm mà thôi.
Cô bé vẫn nhìn Tiêu trần đầy ngưỡng mộ như cú, đôi mắt to khẽ chớp.
Tiêu Trần ngồi xổm xuống, một con quạ đậu trên đầu vai.
Nhìn đôi mắt to kia, vậy mà Tiêu Trần lại phá lệ bật cười.
"Tôi thích đôi mắt này của em."
Tiêu Trần vừa nói vừa duỗi tay về phía đôi mắt của cô bé, như thể muốn đào cặp mắt này ra.
Đột nhiên, một giọng nói như sấm rền chớp giật vang lên trong đầu hắn.
Một mảnh vụn ký ức nổ tung trong đầu Tiêu Trần, giọng nói Tiêu Trần nhân tính vang lên.
"Ông biết ngay tên ngu ngốc nhà cậu mà, lão nhân gia ngài không thể tích chút đức à?"
"May mà ông còn để lại một chiêu, giữ lại một tia ý thức bên trong mảnh vụn ký ức."
"Cậu nhắc tay cứu giúp nhóc con này không được ư? Cậu thích đôi mắt người ta thì nhất định phải đào ra à?"
"Người ta đã đủ thê thảm rồi, không cứu thì cứ coi như không thấy đi! Làm gì mà phải đào mắt người ta ra?"
Tiêu Trần nhân tính lưu lại ký ức, càm ràm chẳng khác bà mẹ già.
Vốn hắn để lại chút ý thức này là sử dụng vào lúc mấu chốt, nhưng thật sự có chút không thể xem tiếp cảnh này nữa, nên tia ý thức này mới trực tiếp nhảy ra.
"Ê, ê, cậu có nghe thấy tôi nói gì không?" Thấy dáng vẻ ngơ ngác của Tiêu Trần ma tính, suýt chút nữa Tiêu Trần nhân tính đã tức đến mức ngất đi.
"Biết rồi."
Tiêu Trần ma tính hờ hững nói một câu, sau đó trực tiếp đứng dậy.
"Đồ ngốc." Tiêu Trần nhân tính mắng một câu rồi tan biến.
Tiêu Trần cất bước chuẩn bị rời khỏi nơi này, nhưng lại thật sự không nhịn được, liếc nhìn đôi mắt đen láy của cô bé kia.
Hắn rất thích đôi mắt này.
Tiêu Trần vung tay lên, một cánh hoa Huyết Liên trực tiếp bay về phía đôi môi khẽ hé của cô bé.
Trời đổ tuyết càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc đã rơi đầy khắp người Tiêu trần.
Có được sự chữa trị của cánh hoa Huyết Liên, cô bé dần khôi phục lại sức sống.

Bình Luận

0 Thảo luận