Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1326: Rời khỏi Tuyết Quốc (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Bốn đứa nhỏ đã hiểu chuyện khác chỉ không ngừng khóc, giữ chặt quần áo của Hàn Tử Kỳ không chịu buông tay.
"Mộc Mộc ngoan, sau này phải nghe lời anh trai biết không?" Hàn Tử Kỳ sủng nịch sờ sờ đầu Mộc Mộc.
Sau đó Hàn Tử Kỳ bóp nát một hạt châu trong tay, một trận gió nổi lên đem theo mấy người bay lên trời.
"Đi về phía bắc, đó là địa bàn của Thiên Hoành đế quốc, Thiên Cung không thể duỗi tay tới đó."
Nghe vậy, Tiêu Trần có thể chắc chắn rằng Hàn Tử Kỳ đã xảy ra chuyện và nó có liên quan đến Thiên Cung vứt đi kia.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cô có biết thương đội Hư Không ở đâu không?"
Hàn Tử Kỳ kỳ quái nhìn Tiêu Trần, không hiểu tại sao Tiêu Trần lại hỏi vấn đề này.
Hàn Tử Kỳ biết Tiêu Trần có chút cổ quái, nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cũng không nên hỏi về thương đội Hư Không.
Để lên thương thuyền Hư Không có giới hạn tu vi đấy, yêu cầu tối thiểu là cảnh giới Yên Diệt, đây cũng là yêu cầu tối thiểu để tu sĩ tiến vào hư không.
Thương đội Hư Không đưa ra quy định như vậy là vì cân nhắc đến nhân tố an toàn, cho dù thương thuyền bị phá hủy, mọi người cũng sẽ không rơi thẳng vào hư không mà ngỏm củ tỏi.
Nhìn ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái của Hàn Tử Kỳ, Tiêu Trần lắc đầu: "Không có việc gì tôi chỉ hỏi thử thôi, cô yên tâm, tôi đã hứa với cô sẽ chăm sóc tốt bọn nhỏ, nhất định sẽ chăm sóc tốt chúng nó."
Hàn Tử Kỳ gật đầu: "Hiệu buôn Vạn Vĩnh có chi nhánh ở Thiên Hoành đế quốc, muốn lên thuyền chỉ cần tìm đến hiệu buôn là được."
Tiêu Trần gật đầu, lúc này gió xung quanh đột nhiên chấn động kịch liệt.
Một bóng dáng xinh đẹp mặc đồ đỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt.
"Tỷ tỷ, tỷ không thể rời đi, Huyền Trạch Thiên Cung đã chỉ đích danh tỷ đó!" Nghe thấy những lời âm dương quái khí này, Tiêu Trần bỗng cau mày.
"Đây là ai thế? Dáng vẻ không tệ, sao lại như vậy âm dương quái khí vậy chứ?" Tiêu Trần bất mãn hỏi.
Hàn Tử Kỳ bất đắc dĩ nói: "Xích Phong, thống lĩnh quân cận vệ mới."
"Tôi chỉ có thể tiễn các anh tới đây thôi, nhớ đi về phía bắc."
Hàn Tử Kỳ phất phất tay, gió dừng lại xung quanh lại nhẹ nhàng thổi, đưa mấy người Tiêu Trần bay về phía xa.
Xích Phong nhìn mấy người Tiêu Trần, không có ý định ra tay ngăn lại.
Xích Phong chỉ lắc đầu: "Tôi nói tại sao cô lại nuôi dưỡng mấy kẻ bị vứt bỏ này làm gì? Nếu hồi đó cô không nhận nuôi nhiều kẻ bị vứt bỏ như vậy, cách chức sẽ chỉ cách chức thôi, lửa giận tộc nhân sẽ không trút lên người cô."
"Tôi cũng là một kẻ bị vứt bỏ." Hàn Tử Kỳ lạnh lùng trả lời rồi quay về nhà.
Xích Phong ngây người nhìn bóng lưng của Hàn Tử Kỳ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngọn gió nhẹ này, đưa mấy người Tiêu Trần phiêu đãng hàng ngàn dặm rồi mới từ từ tiêu tán.
Rơi vào rừng rậm lớn tuyết hải vô biên, Tiêu Trần có chút ngu người, hướng bắc là hướng nào?
Tiêu Trần không biết cách phán định phương hướng của thế giới này có giống với Địa Cầu hay không nữa.
Lúc này, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, một áp cực lớn từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Tiêu Trần ngẩng đầu nhìn lên, rõ ràng thấy bầu trời trên đầu bị che khuất hoàn toàn, một chiếc đĩa khổng lồ đang bay về phía Tuyết Quốc với tốc độ rất cao.
"Pháp bảo vận binh à?" Tiêu Trần nhíu mày, loại pháp bảo cấp bậc này chỉ sợ không phải thứ mà tông môn bình thường có thể sở hữu.
Nhìn mấy đứa nhỏ đang run rẩy trên mặt đất dưới áp lực khổng lồ, Tiêu Trần có chút bất đắc dĩ.
Tiêu Trần thả ra hồ lô lớn, đặt mấy đứa nhỏ lên trên đó.
"Ừm, vẫn phải để cô ấy tự mình chăm sóc mới được."
Tiêu Trần nhìn bầu trời lờ mờ, thở ra một hơi dài, lấy ra ba quả cầu phong ấn nhỏ màu đen.
Đây là thứ Tiêu Trần ma tính trước khi chia tay đưa cho Tiêu Trần dùng để bảo vệ tính mạng.
Trong số ba quả cầu phong ấn này, mỗi quả cầu đều phong ấn một chiêu Thiên Chinh Quyết của Tiêu Trần ma tính.
Chuyến đi đến Liên Hoa Động Thiên lần này, đường xá xa xôi, phải vượt qua rất nhiều tinh không, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện.
Ba quả cầu phong ấn nhỏ này là thủ đoạn bảo vệ tính mạng cuối cùng của Tiêu Trần, nếu không phải là tình huống sinh tử, Tiêu Trần không muốn sử dụng.
Tiêu Trần nhìn ba quả cầu nhỏ, thở dài một hơi: "Ai bảo ông đây tâm tính thiện lương chứ?"
Tiêu Trần chọn một quả cầu nhỏ, có chút ghét bỏ nói: "Hay là chúng ta trở về tìm chị gái của các em đi, mang cho mấy đứa con ghẻ ký sinh, ông đi đâu cũng không được."
Cam Đường đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tiêu Trần, không ngừng dập đầu ngẩng đầu lên xuống: "Đa tạ công tử, đa tạ công tử."
Tiêu Trần đỡ Cam Đường dậy: "Đừng động một chút lại quỳ, cha mẹ cô cho cô một đôi chân là để cô đi ngàn dặm, không phải cho cô quỳ."
Cam Đường nhẹ gật đầu, ôm chặt lấy tụi nhỏ.
Hồ lô lớn gào thét bay đi, lao thẳng về phía Tuyết Quốc.

Bình Luận

0 Thảo luận