"Cùng nhau, cùng nhau." Kiếm Chủ vội vã đi theo.
Trong khoang thuyền lớn như vậy nhưng lại không có một chút tia sáng, yên tĩnh tựa như có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Kiếm Chủ hoảng hốt đi theo sau Cương Chủ, nhìn bóng lưng thanh lãnh của cô ta mà hán tử lôi thôi đó muốn nói lại thôi.
Nhưng có một số lời kiểu gì cũng phải nói ra khỏi miệng, suy nghĩ một chút, rốt cuộc Kiếm Chủ lấy dũng khí mở miệng.
"Sau khi chiến tranh kết thúc, đi ẩn cư với tôi đi!"
Kiếm Chủ nói xong, trái tim đập thình thịch như là nổi trống.
Đã nhiều năm qua, đây vẫn là lần đầu tiên gã nói loại lời này.
Lấy tính tình của Cương Chủ mà nói, thật ra Kiếm Chủ không ôm hi vọng quá lớn, chỉ cần không đánh mình đã là may mắn lắm rồi.
Quả nhiên, Kiếm Chủ vừa nói như vậy, thân thể Cương Chủ rõ ràng hơi cứng lại, thế nhưng rất nhanh lại trở về hình dáng ban đầu.
Cương Chủ tiếp tục tại bước tới trong khoang thuyền tối tăm, Kiếm Chủ thở dài trong lòng một tiếng.
"Đi nơi nào?"
Một lúc lâu, giọng nói thanh lãnh của Cương Chủ vang lên.
Kiếm Chủ lại càng hoảng sợ, cho rằng mình nghe lầm, thậm chí có chút không dám tin tưởng mà ngoáy tai nữa.
Khi xác định mình không có nghe lầm, Kiếm Chủ vui đến suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, cả người nhẹ bỗng tựa như là uống say.
"Đi Lang Gia đài, cô thấy sao?"
"Nếu không thì đi nửa đoạn sau của Bất Quy lộ, nơi ấy thanh tĩnh, bình thường Minh Minh Chi Thần không có mặt ở đó."
Kiếm Chủ hưng phấn lẩm bẩm, từ khi mới gặp nhau gã đã vô số lần mơ rằng sẽ có một ngày như vậy, nắm tay cô nương mình âu yếm, đi vào núi sâu rừng rậm, trọn đời không trở ra.
Ngay khi Kiếm Chủ hưng phấn là lúc, một luồng kiếm khí cô đọng chí cực đột nhiên xẹt qua khoang thuyền tối tăm.
Kiếm Chủ đang hưng phấn hoàn toàn không phản ứng kịp, chờ tới lúc gã nhìn thấy luồng kiếm khí kia tới gần thì đã không còn kịp rồi.
Cũng may tay Cương Chủ đột nhiên duỗi tới, kéo gã lại.
"Muốn chết thì cút xa một chút!" Giọng lạnh như băng của Cương Chủ vang lên trong bóng đêm.
Kiếm Chủ xoa xoa mồ hôi trán, vội vã bảo đảm sẽ không còn có lần sau.
"Ầm!"
Luồng kiếm khí kia phá tan buồng nhỏ trên tàu, biến mất trong hư không vô tận.
Loạn lưu trong hư không nháy mắt dũng mãnh tràn vào trong thuyền, đè cho chiến thuyền to lớn bắt đầu phát ra tiếng chói tai dị hưởng.
"Đi ra."
Cương Chủ lạnh lùng quát về một chỗ sâu trong khoang thuyền tối tăm.
"Thú vị."
Ở chỗ sâu trong bóng tối, vang lên một âm thanh hơi mang chế nhạo.
Ngay sau đó, bóng tối đột nhiên bị một tia sáng nhức mắt giật mình đánh thức, chiếu sáng mọi thứ trong khoang thuyền tối tăm.
Một nam tử đứng ở phía trước cách đó không xa, mỉm cười nhìn hai người Cương Chủ, mà phía sau hắn ta là lượng lớn tu sĩ đã hôn mê.
Nam tử áo trắng tóc bạc, khí chất giống tiên nhân, một thân khí tức kìm nén không thả, có tư thế của một cao thủ tư chân chính.
Chân chính khiến hai người Cương Chủ thấy sợ hết hồn hết vía là, tiểu động vật hơi giống chồn màu đen ở trên vai của nam tử.
Thứ đó chăm chú nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt giống như rắn độc, khiến lưng người ta lành lạnh.
"Các hạ là người phương nào?" Kiếm Chủ cau mày, chắn trước người Cương Chủ, nam tử trước mắt này nhìn như ôn hòa, thế nhưng mang đến cho gã một cảm giác cực độ nguy hiểm.
Nam tử cười, một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong tay: "Tại hạ Dịch Tiên, đến từ dị vực trong miệng mấy người."
Một câu nói ngắn ngủi lại khiến khí tức trên người của hai người Cương Chủ điên cuồng tuôn ra.
Người này chính là Dịch Tiên đã từng giao thủ với Tiêu Trần ma tính, lại còn giữ lại được một cái mạng nhỏ.
Mặc dù hắn ta không địch lại Tiêu Trần ma tính, thế nhưng thực lực của hắn ta không thể đùa giỡn được.
Có thể qua được nhiều chiêu trên tay Tiêu Trần ma tính mà còn có thể thành công chạy đi, cũng chỉ có duy nhất hắn ta mà thôi.
Sau khi thua trên tay Tiêu Trần ma tính, Dịch Tiên thì ẩn núp trong hư không dưỡng thương, thuận tiện chờ đợi chỉ thị.
Cho tới khi con thú đen mang theo chỉ thị của Tam Độc lão nhân xuất hiện, hắn ta mới đến nơi này.
...
"Quả nhiên là các người đang giở trò quỷ!" Kiếm Chủ cười gằn: "Đây đều là người của gia tộc lánh đời đi, anh bắt toàn bộ bọn họ rồi?"
Dịch Tiên nhún vai, bộ dạng không để ta: "Bọn họ vốn là người của bọn tôi, chỉ có điều bị lưu tại mảnh tinh không này sau trận chiến hàng rào lần trước mà thôi."
Nhìn mấy người hôn mê phía sau Dịch Tiên, Kiếm Chủ cười khẩy: "Nếu là người của các anh, vậy tại sao lại rơi vào kết quả như vậy?"
Dịch Tiên vỗ ngực mình, cười nói: "Lòng người ấy, kiểu gì cũng thay đổi cả thôi, anh thấy đúng không?"
"Lời này cũng đúng đấy." Kiếm Chủ gật đầu, tiếp tục hỏi: "Anh hiến tế toàn bộ bọn họ, là muốn triệu hoán vật gì vậy?"
"Thần linh!" Dịch Tiên hoàn toàn không có ý muốn giấu giếm, hào phóng nói ra đáp án: "Vị thần chân chính."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận