Hào quang màu xanh trên người Tiêu Trần nhanh chóng mở rộng ra, sau đó một lượng lớn đốm sáng màu xanh bay ra khỏi mắt phải màu xanh của hắn.
Những đốm sáng này nhanh chóng hòa vào cơ thể Thủy Sanh Sanh.
Một cảnh tượng khó tin xuất hiện, vết thương của Thủy Sanh Sanh không ngừng khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Một luồng sức sống khổng lồ tuôn ra từ Thủy Sanh Sanh, người đáng lẽ phải là một xác chết.
Nhìn thấy cảnh này, Quân Vô Tiện không chỉ ngạc nhiên mà còn thích thú.
Trên đời này thứ không thiếu nhất chính là thủ đoạn giết chóc, có khi một tu sĩ nho nhỏ cũng có thể tàn sát rất nhiều người thường.
Nhưng còn loại chuyện cải tử hoàn sinh thì gã đã nghe nhiều nhưng chưa từng thấy. Đây là năng lực mà ai cũng mơ ước.
Dù sao, cứu người luôn khó hơn giết người rất nhiều.
Bất kể thủ đoạn này được thi triển bằng bảo vật hay công pháp, nó cũng là vô giá.
Bây giờ tình hình này, ngay cả khi Thủy Sanh Sanh sống lại, cũng sẽ không có gì thay đổi.
Thủ đoạn cải tử hoàn sinh này đã được Quân Vô Tiện coi như là vật trong tay của mình.
Quân Vô Tiện "hiền lành" nói với Tiêu Trần: "Chỉ cần nhóc giao ra cách có thể khiến người khác cải tử hoàn sinh, tôi sẽ tha cho cho các người, thế nào?"
"Thiện chí" của Quân Vô Tiện cũng không nhận được sự đáp lại của Tiêu Trần.
Vào lúc cái chụp trên người Tiêu Trần tiêu tán, chất lỏng màu đen cũng nhân cơ hội này mà chui vào cơ thể Tiêu Trần.
Ngay lúc đó, Tiêu Trần chỉ cảm thấy xung quanh mình có một con rồng lửa lướt qua kinh mạch.
Kinh mạch toàn thân như bốc cháy, Tiêu Trần điên cuồng giãy giụa vì đau đớn.
Tiêu Trần giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Thủy Sanh Sanh, không ngừng đập đầu vào sàn cứng, muốn dùng cách này để phân tán đau đớn.
Mặt sàn bị đập nứt toác, máu tươi nhuộm hồng cả trán Tiêu Trần.
Nhưng kinh mạch trong cơ thể càng ngày càng điên cuồng, từng đốm sáng màu xanh lục xông vào trong cơ thể Tiêu Trần.
Tuy nhiên, những đốm sáng này vẫn không thể ngăn cản kinh mạch đang bị thiêu đốt, thế lửa như là cháy lan ra đồng cỏ, lập tức quét qua toàn thân Tiêu Trần.
Trong nỗi đau đớn không thể nào hình dung, Tiêu Trần thậm chí có thể cảm nhận được kinh mạch của mình đã bị con rồng lửa này đốt cháy hoàn toàn.
Trước giờ trên đời này luôn là phúc đến thì ít, họa đến dồn dập.
Vào lúc kinh mạch trong cơ thể hắn bị đốt cháy sạch, thập tự trong mắt trái của Tiêu Trần điên cuồng lóe lên.
Một cảm giác đói khát không thể cưỡng lại lập tức chiếm lấy đầu Tiêu Trần.
Tà khí ngập trời, điên cuồng tràn ngập.
Mọi người đều bị luồng tà khí đánh vào nổi hết da gà, khí lạnh không ngừng chạy trên người bọn họ.
"Đề phòng." Vẻ mặt Quân Vô Tiện ngưng trọng phất tay.
Các tu sĩ được huấn luyện bài bản đứng theo một phương vị cụ thể xung quanh, rồi bày ra tư thế.
Lúc này, họ vẫn chưa nhận ra những gì mình sắp phải đối mặt.
Vầng trăng tròn trên bầu trời cũng chuyển sang một màu đỏ như máu quỷ dị.
Khi trăng máu nhô cao, tất sẽ có yêu ma hiện thế.
Ánh trăng đỏ tươi chiếu vào cơ thể Tiêu Trần.
"Oành!"
Thân thể nhỏ nhắn của Tiêu Trần đột nhiên phồng lên một chút, quần áo trên người cũng bị xé toạc ra.
Tiêu Trần liều mạng ấn đầu mình, cố gắng chống lại cơn đói khát kinh khủng đó.
Thế nhưng, họa vô đơn chí là sức sống màu xanh có thể chống lại cơn đói này.
Lúc này, tất cả đều lùi vào trong mắt phải của Tiêu Trần, không còn động tĩnh gì nữa.
Đôi mắt của Tiêu Trần dần trở nên đỏ tươi, đỏ đến mức khiến người khác phát run, như thể máu sẽ chảy ra từ đôi mắt đó bất cứ lúc nào.
Bây giờ, cơ thể Tiêu Trần đã phình to bằng một người trưởng thành, những bướu thịt khủng bố vẫn không ngừng to ra.
Tiêu Trần bắt lấy Thủy Sanh Sanh vừa mới tỉnh lại, nắm một tay cô ném về hướng Mộng Phàm.
"Chạy đi, chạy mau." Tiêu Trần dùng chút lý trí cuối cùng nói ra mấy chữ này.
Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể Tiêu Trần bắt đầu bành trướng như muốn nổ tung.
Trong nháy mắt đã to bằng một ngôi nhà, nhưng vẫn không ngừng bành trướng.
Trong cái miệng khổng lồ đầy răng sắc nhọn, nước miếng xanh nhỏ xuống mặt đất.
Trên mặt đất xuất hiện một luồng khói, khói tan đi, một đám hố lớn xuất hiện.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy sởn hết tóc gáy.
Ngay tại thời điểm hỗn loạn, thân thể Lâu Vô Nguyệt biến thành một đám huyết vụ, huyết vụ quấn lấy Thủy Sanh Sanh và Mộng Phạm, đột nhiên biến mất tại chỗ.
"Đại nhân, có phải đuổi theo không?" Một gã giống như thủ lĩnh hỏi.
Quân Vô Tiện lắc đầu: "Dùng Huyết Độn, Lâu Vô Nguyệt ít nhất sẽ giảm xuống một cảnh giới."
"Kính Hoa tông không có Lâu Vô Nguyệt Yên Diệt Cảnh, không còn là mối uy hiếp của chúng ta, trước tiên bắt thằng nhóc trước mặt đã."
Quân Vô Tiện nhìn Tiêu Trần điên cuồng, vẫn đang suy nghĩ về phương pháp cải tử hoàn sinh lúc nãy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận