Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1214: Nước này có hiệu quả tốt

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Tên xui xẻo cử động thân thể một chút, nhẹ nhàng gật đầu: "Tốt, với lại hình như sắp đột phá?"
"Ồ!"
Xung quanh náo động một trận, mẹ nó bị ngâm trong nước tiểu mà có thể đột phá sao?
Ánh mắt mọi người nhìn con chó ngốc trong nháy mắt thay đổi, đây không phải chó, con mẹ nó đây là thần thú chứ còn gì!
"Đi, mi đứng đó đắc ý cái gì?" Tiêu Trần gõ một cái lên đầu của con chó ngốc đang dương dương đắc ý.
"Người anh em, chó này của cậu bán không?"
"Cút!"
"Giá dễ bàn, nhà họ Vương của tôi không có gì ngoài tiền."
"Ông đây đánh chết cậu."
"Người anh em chuyện gì cũng từ từ, quân tử động khẩu không động thủ."
Thấy Tiêu Trần muốn đi, xung quanh nhất thời lộn xộn.
Thế mà lại có người ra số tiền lớn, mua con chó ngốc đi tiểu.
Tiêu Trần bị phiền không còn cách nào, một quyền một đứa, đánh cho người xung quanh gào khóc thảm thiết.
Lúc này, một hồi kim quang ngập trời chớp động, bầu trời xuất hiện từng dị tượng.
Tiết hát kinh vang dội vang lên giữa không trung.
"Đột phá, tên kia thực sự đột phá."
Xung quanh lại là một trận náo động.
Tiêu Trần bị phiền không chịu được, ngồi trên lưng con chó ngốc, trong nháy mắt biến mất.
Eve nhìn Tiêu Trần biến mất khỏi nơi đây, như có điều suy nghĩ.
Lúc này cô ấy nhớ tới, mặt mũi thiếu niên này dường như có hơi quen thuộc.
Hình như trên tranh sơn dầu treo trong phòng của của cô, chính là thiếu niên này.
Chính là trên tranh sơn dầu ấy vẽ vị đại nhân kia cơ mà!
Tiêu Trần trở lại học viện, tìm được Tiêu Man Ngữ, cô đang dạy.
Cô phụ trách chương trình học của những tiểu tử mới vừa vào học.
Luận võ lần này không có quan hệ gì với những tiểu tử kia, cho nên chương trình học cũng không bị trì hoãn.
Nhìn thấy Tiêu Trần, Tiêu Man Ngữ vui vẻ vẫy tay.
Tiêu Trần gật đầu đáp lại, ngồi xuống trên một chỗ trống phía sau cùng của phòng học.
Nhìn mấy đứa bé đáng yêu năm sáu tuổi khắp phòng, Tiêu Trần tâm tình tốt lên không ít.
Cô bé bên cạnh tò mò nhìn Tiêu Trần, dường như không hiểu, anh trai này lớn như vậy, vì sao cũng tới đi học.
"Đi học nghe cô, nhìn anh làm cái gì?" Tiêu Trần trừng mắt, cô bé sợ đến lập tức ngồi ngay ngắn.
Con nít, thì có thể tập trung được bao lâu.
Tiểu cô nương thỉnh thoảng sử dụng liếc qua khóe mắt, nhìn Tiêu Trần và con chó ngốc, tò mò không hiểu được.
"Cô ơi, đồ ngu ngốc lại tới rồi." Lúc này, tiểu tử đẹp trai đứng lên, chỉ ra bên ngoài.
Tiêu Trần vừa nhìn, lại là Thác Bạt Hàn.
Thằng nhãi này, đang cầm một bó hoa hồng, nhân mô cẩu dạng đứng ở trên hành lang.
Tiêu Man Ngữ nhíu mày, Tiêu Trần đứng lên, ý bảo Tiêu Man Ngữ tiếp tục lên lớp.
Rất nhanh, trên hành lang vang lên hai tiếng vang trầm đục, tiếp đó đám nhóc khắp phòng học tò mò nhìn ra phía ngoài.
Đã nhìn thấy, anh giai đẹp trai kia, kéo đồ ngu ngốc như heo chết đi tới cuối hành lang.
"Thần tượng, có chuyện nói rõ ràng, nói rõ ràng."
Thác Bạt Hàn ôm lấy đầu của mình, run lẩy bẩy rúc ở trong góc, lệ rơi đầy mặt.
"Nói cái quần què." Tiêu Trần đấm một quả, đánh cho Thác Bạt Hàn không ngừng kêu thảm thiết.
"Còn dám gọi sao? Quấy rối những đứa trẻ đang đi học sao?" Tiêu Trần càng đánh càng mãnh liệt.
"Hu hu xin lỗi." Thác Bạt Hàn che miệng thật chặt, khóc nức nở không phát ra tiếng động.
Sau năm phút, Tiêu Trần xoa tay, khẽ hát đi về cửa chính của học viện, lưu lại Thác Bạt Hàn đầu đầy cục u ở trong góc trợn trắng mắt.
"Cô ơi, anh ấy làm sao vậy." Sau khi tan học, một đám tiểu tử vây quanh người Thác Bạt Hàn, tò mò đụng vào mấy cục u lớn trên đầu của cậu ta.
"Thằng nhóc, ngứa tay đúng không." Thác Bạt Hàn hung tợn trừng đôi mắt gấu mèo.
Tiêu Man Ngữ lấy giày cao gót giẫm ở trên chân của Thác Bạt Hàn.
"Miệng sạch một chút."
Nói xong dẫn theo đám bạn nhỏ, hết sức phấn khởi đi ra ngoài chơi.
Để lại Thác Bạt Hàn một mình, bơ vơ không nơi nương tựa ở góc nhà rên rỉ.
Sau khi Tiêu Trần rời khỏi, trong học viện rất nhanh náo nhiệt lên.
Một đám đông điên cuồng tìm kiếm một người, ôm một đứa trẻ sơ sinh, mang theo một con chó mập mạp.
Thanh Y và Từ Kiến Quân ngồi ở trong phòng làm việc uống trà, sau khi nghe xong báo cáo, chỉ có thể bất đắc dĩ cười.
"Đúng rồi, còn có người nào chưa tới?" Thanh Y đẩy một ly trà tới trước mặt Từ Kiến Quân.
Từ Kiến Quân bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch: "Các thế lực lớn ở nước ngoài gần tới rồi, hiện tại chủ yếu chính là những học viện tu hành ở trong nước, còn có mấy người ở gia tộc hàng đầu vẫn chưa tới."
Từ Kiến Quân chậc miệng vài cái, cảm thấy trà rách không có mùi vị gì, từ trong túi móc ra một chai Nhị Oa Đầu.
"Nhà họ Long phái người khiếu nại với tôi, tiểu thiếu gia của bọn họ bị đánh thay đổi hình dạng, thái độ rất cứng rắn, kiên định muốn chúng ta giao ra hung thủ."
"Còn có, Phổ Đà sơn, Đại Lôi m tự cũng phái người đến, để cho chúng ta cho họ lời giải thích."

Bình Luận

0 Thảo luận