Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1145: Vợ chồng Từ Kiến Quân

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Khi nhìn thấy Tiêu Trần đứng trong sân, tay anh ta run rẩy, suýt chút nữa ném rượu đi.
"Ây yo, thật... thật là trùng hợp." Từ Kiến Quân ngượng ngùng cười.
Tiêu Trần vừa nhìn thấy Từ Kiến Quân, liền xông đến, đấm thẳng vào mắt anh ta hai đấm.
"Trùng hợp quá cơ, lại còn là con gái nuôi, muốn chiếm tiện nghi của ông đây hả?"
Từ Kiến Quân thật sự muốn khóc không ra nước mắt, mỗi lần gặp Tiêu Trần, nhất định sẽ bị đánh thành gấu trúc.
Người bên cạnh nhìn anh ta với vẻ mặt kinh ngạc, Từ lão ma nổi tiếng táo bạo.
Bây giờ bị đánh cũng không đánh lại, không phải anh ta không đánh lại, mà là hoàn toàn không có ý đánh lại.
Cấp bậc của Tiêu Trần trong mắt mọi người đã được kéo cao lên một tầm mới.
Bạch Chỉ vừa đứng nhìn, vừa che miệng cười khúc khích.
Từ Kiến Quân đã nói với cô ta về chuyện của Tiêu Trần.
Vì vậy, nhìn thấy Tiêu Trần, cô ta cũng không quá ngạc nhiên.
"Kết hôn?" Tiêu Trần nhìn Bạch Chỉ dung quang tỏa sáng cười hỏi.
Bạch Chỉ nhẹ gật đầu.
"Tốt lắm, tốt lắm." Tiêu Trần nhẹ gật đầu, cặp này trải qua biết bao khổ cực, bây giờ tu thành chính quả, cũng không dễ dàng gì.
Tiêu Trần mò mẫm trong miệng con cá kỳ quái bên người, rút hồi lâu cũng không lấy ra được thứ gì muốn lấy.
"Tôi nghèo thật." Tiêu Trần thở dài một hơi.
Bạch Chỉ nhận ra Tiêu Trần muốn tặng mình thứ gì đó, vội vàng xua tay.
"Không cần đâu, không cần đâu, nếu không có cậu, bọn tôi đã chết từ lâu rồi, bọn tôi còn sống, đó là món quà lớn nhất rồi."
"Phải cần đấy." Tiêu Trần cười tủm tỉm lắc đầu: "Có thể ở bên nhau cũng tốt. Nếu không tặng gì đó để chúc phúc, lòng tôi sẽ cảm thấy không an tâm."
Tiêu Trần lôi Lưu Tô Minh Nguyệt đang ngủ nướng trong ngực mình ra.
"Yahhh, đã đến giờ ăn chưa?" Lưu Tô Minh Nguyệt dụi dụi mắt, hiếm khi không khó chịu khi rời giường.
"Chưa, đưa Bách Bảo túi của cô cho tôi."
"Ô~!" Lưu Tô Minh Nguyệt đầy tức giận, cắn vào tai Tiêu Trần.
"Đau đau đau, bé con cô mau buông ra."
Tiêu Trần bịt tai, mở Bách Bảo túi trong nước mắt, tùy tiện lấy ra hai thứ, đưa cho mỗi người một cái.
"Đây là cái gì?" Bạch Chỉ tò mò nhìn cái trống bỏi trên tay.
"À... cái này." Tiêu Trần giật lại cái trống bỏi.
"Nhầm xíu, nhầm xíu ấy mà." Tiêu Trần cười đổi một cái khác.
Lần này hắn lấy ra một thanh kiếm nhỏ màu đỏ cực kỳ đẹp.
"Cầm lấy dùng đi!" Tiêu Trần vui vẻ đưa ra.
Không có một phàm vật nào trong Bách Bảo túi này cả.
Cái trống bỏi vừa rồi, nếu được kích hoạt, đó cũng là một pháp khí khủng bố.
Bạch Chỉ nhìn thanh kiếm nhỏ trong tay, xoa xoa mắt.
Hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời cô ta là gặp được Từ Kiến Quân.
Và may mắn lớn nhất là gặp được Tiêu Trần.
May mắn này đã giúp giữ được hạnh phúc lớn nhất ấy.
"Cám ơn, cám ơn." Bạch Chỉ cúi đầu thật sâu.
"Con gái mà, đa cảm một tí cũng tốt." Tiêu Trần cười khoát khoát tay.
"Đúng rồi, ngài làm gì ở đây?" Từ Kiến Quân không khách khí cất đồ đi, tò mò hỏi.
"Đến xem bé cưng." Tiêu Trần giang tay ra.
"Cùng nhau đi đi." Từ Kiến Quân vui vẻ chào hỏi Độc Cô Vô Song.
Độc Cô Vô Song đầu như bị kẹt, ngăn Từ Kiến Quân lại hỏi: "Cậu ta là ai?"
"Cậu ta là ai?"
Một câu hỏi thật hay.
Từ Kiến Quân nhìn Tiêu Trần, Tiêu Trần cũng nhìn Từ Kiến Quân.
Nếu không có sự đồng ý của Tiêu Trần, Từ Kiến Quân không dám tùy ý lật tẩy thân phận của Tiêu Trần.
Dù sao, thân phận của Tiêu Trần quá kinh người, hơn nữa trong mắt thế nhân, Tiêu Trần đã chết trận rồi.
Hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, Tiêu Trần tức giận nói: "Anh trừng mắt nhìn tôi làm gì? Người ta hỏi anh đấy!"
Từ Kiến Quân dở khóc dở cười nói: "Vậy... ngài muốn là ai?"
Tiêu Trần suýt chút nữa phun ra một ngụm máu: "Tôi muốn là ai? Con mẹ nó tôi có thể biến thành ai được chứ?"
Tiêu Trần suy nghĩ một lúc, cảm thấy Từ Kiến Quân đang hỏi ý kiến của mình.
Tiêu Trần sờ sờ cằm: "Gia chủ Tiêu gia thành phố Minh Hải, anh nghĩ thân phận này như thế nào?"
Từ Kiến Quân gật đầu, xem ra Tiêu Trần không muốn để lộ thân phận của mình.
"Thân phận này được đấy, có thể dùng được." Từ Kiến Quân đồng ý.
Tất cả mọi người đều đứng hình, cảm thấy thân phận gia chủ này vừa mới được an bài thì phải?
Độc Cô Vô Song có chút căm tức, hung hăng đạp Từ Kiến Quân một cú.
"Anh nói rõ ràng cho tôi, nếu không hôm nay đừng mơ đi vào."
Khuôn mặt của Từ Kiến Quân bị giày cao gót làm cho biến dạng, tội nghiệp nhìn Bạch Chỉ.
Anh ta còn mong vợ xả giận giúp mình.
Kết quả, Bạch Chỉ tức giận nắm lấy lỗ tai Từ Kiến Quân: "Ai bảo anh bình thường không chịu nói chuyện đàng hoàng, suốt ngày giống như con khỉ, đáng đời."
"Ui da, ui da." Từ Kiến Quân nhe răng trợn mắt: "Buông ra, buông ra, anh không muốn mất mặt mà!"
Bạch Chỉ hung hăng vặn nửa vòng rồi mới chịu buông ra.

Bình Luận

0 Thảo luận