Người Tiếp Đao tương đương với việc sẽ kế tục một loại tinh thần. Đây là điều cực kỳ thần thánh nên việc tuyển chọn người thường diễn ra vô cùng thận trọng.
Quỷ Xa không hiểu tại sao Tiêu Trần lại lựa chọn Thập Nhất. Cho dù hắn có thu Thập Nhất làm đồ đệ thì Quỷ Xa cũng không quá kinh ngạc, dù sao tư chất của Thập Nhất thực sự quá tốt.
Nhưng mà làm người Tiếp Đao thì Quỷ Xa lại không thể ngờ được, suy cho cùng thì thời gian mà Tiêu Trần ở chung với Thập Nhất cũng không lâu lắm.
Cách làm này có bị hơi qua loa đại khái quá không.
"Đại Đế." Quỷ Xa thực sự không nhịn được, muốn mở miệng hỏi thì lại bị Tiêu Trần phất tay ngăn cản.
Thập Nhất cầm lấy trường đao Tiêu Trần giao, nước mắt vẫn rơi như mưa.
Trường đao xanh lam lẳng lặng nằm trong tay Thập Nhất, phát ra từng tiếng rên rỉ.
Tiêu Trần vỗ vỗ đầu Thập Nhất, nhẹ nhàng nói:
"Đao chém người, đao là biểu tượng cho dũng mãnh, quả cảm chính nghĩa nhưng cũng là nhân chứng cho huyết tinh, tàn sát hung ác.
Đao giống như chúng ta, có cả hai tính cách, vẫn luôn quanh quẩn giữa chính nghĩa và tà ác.
Đao là cá tính, là giới hạn cuối cùng của chúng ta.
Tinh thần của đao chính là tinh thần của chúng ta, kiên cường không ngừng phấn đấu, đến chết không thôi.
Đao không chỉ giống như chính bản thân chúng ta mà nó còn vượt xa cả chúng ta."
Đao là ai? Ta là ai?"
Câu nói cuối cùng của Tiêu Trần càng giống như nói cho bản thân nghe.
"Một ngày nào đó cô có thể nắm chặt đao trong tay, chớ quên những lời hôm nay tôi đã nói với cô."
Thập Nhất khắc sâu từng câu từng chữ mà Tiêu Trần đã nói vào trong tim. Mỗi khi ý chí mờ mịt cô nhóc sẽ nhớ lại những gì hôm nay hắn đã nói. Lúc đó Thập Nhất mới hiểu hết được ý tứ trong đó.
Tiêu Trần làm xong những việc này thì đi thẳng tới đại môn thần điện, không quay đầu lại.
Thập Nhất quỳ trên mặt đất, đúng lúc ngược lại với phương hướng của Tiêu Trần.
Thập Nhất cắn chặt môi, cố gắng không để bản thân khóc thành tiếng.
"Đại Đế."
Một khắc Tiêu Trần bước qua ngưỡng cửa thần điện, âm thanh của Quỷ Xa truyền đến.
Tiêu Trần không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên nhẹ nhàng vẫy vẫy.
"Tạm biệt." Quỷ Xa nhẹ giọng nói.
Một câu tạm biệt, chính là mãi mãi không còn gặp nữa.
Lần này ly biệt, cho đến khi Quỷ Xa già đi cũng không gặp lại được Thôn Thiên Đại Đế một lần nào nữa.
"Oa"
Đại môn thần điện chậm rãi đóng lại, cuối cùng thì Thập Nhất cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng gào khóc. Khóc đến lạc cả giọng.
Thập Nhất ôm chặt trường đao Chiến Minh, quỳ ở đại môn thần điện rất lâu, rất lâu.
Trong thần điện.
Thiên Đạo dẫn Tiêu Trần đi lên tầng trên.
"Tại sao phải lựa chọn con nhóc kia?" Thiên Đạo hỏi.
Tuy cô ta không biết Tiếp Đao là nghi thức gì, nhưng trực giác nói cho cô ta biết hẳn là không đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Thập Nhất có thể thành Đế."
Thân thể Thiên Đạo lảo đảo, những lời này làm cho cô ta chấn động không thôi.
Đại Đế là nhân vật cao cao tại thượng thế nào chứ? Cho dù cô ta thân là Thiên Đạo thì cũng không có cách nào khống chế nội tâm của mình được.
Thiên Đạo xoay người nhìn Tiêu Trần, đôi mắt to tròn xinh đẹp hình như muốn nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
"Thực à?" Thiên Đạo vẫn không thể tin được.
Tiêu Trần gật đầu: "Thế gian tự do tự tại, tự có định số. Thế giới của cô cần một vị Đại Đế mới có thể bình phục được."
Thiên Đạo xoay người tiếp tục dẫn đường, không khí chợt yên tĩnh lại.
Hai người tới tầng cao nhất của thần điện, ở đây có một cánh cửa lớn màu vàng óng.
Từ trên đó phát ra một loại dao động kỳ dị.
Tiêu Trần đi về phía cánh cửa kia.
"Thật ngại quá." Thiên Đạo nhẹ nhàng nói một câu.
Tiêu Trần biết, cô ta đang xin lỗi về chuyện lúc trước đã tính kế mình, khống chế tốc độ thời gian trôi qua.
Cô ta làm như vậy cũng không có gì đáng trách, chỉ đơn giản là muốn kéo dài thời gian thêm một chút để tà khí tràn sang Địa Cầu nhiều hơn.
Địa Cầu là bi kịch của hai đại thế giới. Đại năng trên đó đã gián tiếp tạo thành việc đại thế giới của Thiên Đạo bị tà khí ăn mòn.
Giống như Tiêu Trần đã nói: tự do tự tại, tự có định số.
Không có tình yêu vô duyên vô cớ cũng chẳng có hận thù vô duyên vô cớ.
Thiên Đạo làm như vậy cũng là một loại nhân quả!
Nhưng có lẽ Thiên Đạo không ngờ được cửa truyền tống đến Địa Cầu đã bị Tiêu Trần nhân tính dùng Lôi Trì Thiên Chinh phong bế.
Tất cả mọi việc cô ta làm cũng chỉ là phí công vô ích mà thôi.
Cánh cửa lớn bị đẩy ra từ từ, phía bên kia lại là hư không vô tận.
Dưới bầu trời đen kịt là vô số ngôi sao đang nhấp nháy.
Cách đó không xa, có một tảng đá nhìn giống như khối hộp lập phương đang đứng sừng sững trong hư không.
Tiêu Trần nhấc chân chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên Thiên Đạo lại lên tiếng gọi hắn lại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận