Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1381: Sơn Thần mới cũ chuyển giao

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Tiêu Trần nhìn thấy trên cổ chân của bóng người kia có một vòng chuông nhỏ, xem ra âm thanh giam giữ ngọn núi lớn này, chính là nó phát ra.
Bóng người kia đi vào trong thân thể của Lưu Tô Minh Nguyệt, chuyện thần kỳ đã xảy ra.
Thân thể mũm mĩm của Lưu Tô Minh Nguyệt, bắt đầu trở nên lớn cực nhanh.
Trong nháy mắt, một cô gái mười bảy mười tám tuổi, xuất hiện trên đỉnh núi.
Một thân váy dài màu xanh nhạt, không có bất kỳ trang sức nhưng càng thêm tự nhiên.
Thân thể của thiếu nữ nhẹ nhàng chuyển động, váy dài tản ra, cử chỉ thướt tha mềm mại như gió phất dương liễu vậy.
Mặc dù mặc váy dài, vẫn có thể mơ hồ thấy được vóc người thướt tha của thiếu nữ, có lồi có lõm.
Tóc dài tản ra khắp nơi như thác nước, vòng eo nhỏ nhắn.
Ngũ quan tinh xảo tuyệt mĩ, làn da trắng nõn như tuyết, băng cơ ngọc cốt.
Dường như chỉ cần cô quay đầu lại cười, hoa tươi sẽ nở rộ muôn tía nghìn hồng; chỉ cần môi đỏ hơi hé mở, chim hoàng oanh sẽ trầm bổng âm vang châu ngọc; chỉ cần eo thon khẽ lay động, liễu xanh sẽ phất phơ xuân phong mấy lần.
Hai hàng máu cam lặng lẽ chảy ra từ trong lỗ mũi của Tiêu Trần.
Thiếu nữ quay đầu nhìn Tiêu Trần, vừa lúc nhìn thấy máu mũi chảy dài, cảnh tượng nhất thời hết sức khó xử.
Thiếu nữ che miệng nhỏ khẽ cười một tiếng.
Đôi chân nhẵn bóng của cô, chậm rãi rơi xuống từ trên không.
Chuông nhỏ trên cổ chân, phát ra tiếng leng keng hay ho, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Một cây dây leo, vội vã duỗi tới, nhẹ nhàng, thận trọng, tiếp nhận thiếu nữ.
Đôi chân nhỏ của thiếu nữ cứ như vậy êm ái điểm trên dây leo, mỉm cười nhìn núi lớn vô tận.
Vào lúc này, núi lớn vô tận, dường như bị triệu hoán bởi sự thần bí nào đó, toàn bộ khẽ run nhẹ.
Vô số hoa cỏ cây cối, cũng lên tinh thần, đung đưa hướng về phía núi lớn.
Vô số động vật, lúc này cũng dừng lại, tất cả chúng nó đều ngơ ngác nhìn về núi lớn.
Số lượng lớn sơn tinh quỷ quái, yêu ma quỷ quái, không quan tâm mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, bắt đầu xuất phát về phía núi lớn.
Một giọng nói chảy xuôi ở trong xương nói cho chúng nó, khiến chúng nó tới nơi này, cúi đầu trước thần của chúng nó.
"Sơn Thần đại nhân, Sơn Thần đại nhân, thật là ngài sao, thật là ngài sao?"
m thanh trầm thấp kia đột nhiên bắt đầu gào khóc, giống như là một đứa trẻ chịu uất ức, nhìn thấy mẹ của mình.
Thiếu nữ nhẹ nhàng rơi xuống đất, từng bụi cây cỏ tự động duỗi tới, giúp thiếu nữ lót chân.
Dường như những cây cỏ này, sợ chân của thiếu nữ dính bụi cho dù chỉ là một chút.
Thiếu nữ từ từ đi đến bên cạnh vách núi, nhìn bầu trời phía xa, khẽ cười nói: "Mặc Nham, thế giới này thật nhỏ."
m thanh trầm thấp kia lại vang lên.
Nó không có khóc, bởi vì nó đã xác định, đại nhân mà mình luôn nhớ mong thật sự đã trở về.
"Đúng vậy, thế giới này quá nhỏ, thời đại của Đại Địa Vô Tận đã sớm trở thành quá khứ."
Thiếu nữ nhẹ nhàng vén tóc bị gió núi thổi loạn trên trán, lẩm bẩm nói: "Quá khứ sao? Vậy cũng tốt, mọi người cũng không cần cả ngày đánh tới đánh lui."
Thiếu nữ cứ như vậy ngồi bên bờ vực, nhẹ nhàng lắc cái chân nhỏ, nhìn phong cảnh phía xa.
Đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy vẻ không tha.
Thiếu nữ nhìn cực kỳ lâu.
"Mạc Nham, ta phải đi." Thiếu nữ đứng dậy nhẹ nhàng vỗ núi lớn bên dưới.
"Đại nhân, mang theo tôi đi, giống như trước đây." m thanh trầm thấp kia vội vàng nói.
"Ta đã chết, Mặc Nham." Thiếu nữ nhẹ nhàng lắc đầu: "Đây chỉ là sức lực cuối cùng ta để lại trong ngọc Sơn Thần mà thôi."
Yên lặng, yên lặng hồi lâu.
"Đúng vậy, tại thời đại của Đại Địa Vô Tận, Sơn Thần đại nhân cũng đã vẫn lạc." Một nỗi buồn bi thương lan tràn ra.
Thiếu nữ nhẹ nhàng lắc đầu: "Mặc Nham đừng bi thương, ngọc Sơn Thần đã có chủ nhân mới."
Lúc này, thân thể của thiếu nữ nhanh chóng thu nhỏ lại, lại biến trở về dáng vẻ nho nhỏ, mũm mĩm của Lưu Tô Minh Nguyệt.
Một bóng người đi ra từ trong thân thể của Lưu Tô Minh Nguyệt.
Cô tháo chuông ở trên cổ chân xuống, nhẹ nhàng lên chân Lưu Tô Minh Nguyệt, trong ánh mắt tràn đầy trìu mến.
Bóng dáng kia đi tới bên cạnh Tiêu Trần, nhẹ nhàng nói một tiếng, "Cảm ơn".
Tiêu Trần biết cô cảm ơn cái gì, cô cảm ơn mình đã chiếu cố Lưu Tô Minh Nguyệt lâu như vậy.
Thế nhưng có lẽ cô không biết, bởi vì có Lưu Tô Minh Nguyệt, mình mới không cô đơn như thế.
"Mặc Nham, về sau ở bên cạnh chủ nhân mới này."
"Tất cả mọi người phải sống tiếp, sống cho thật tốt, chúng ta đã nói rồi đấy."
"Vũ khí của Bàn Cổ đại thần cũng cho tiểu gia hỏa sao, ngài còn đang suy nghĩ cho tinh lhoong kia sao?"
Giọng của thiếu nữ mang theo một chút bi thương, từ từ càng ngày càng nhỏ, cho đến khi biến mất.
Tiếp đó bóng dáng kia hóa thành từng đốm huỳnh quang, vọt vào trong thân thể của Lưu Tô Minh Nguyệt.

Bình Luận

0 Thảo luận