Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1104: Lại gặp lại (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
"Được rồi, anh đi làm chút việc, mấy đứa tự mình chơi đi!" Tiêu Trần vỗ vỗ mông, chuẩn bị rời đi.
Nhưng Vương Đa Đa lại kéo góc áo của Tiêu Trần, không chịu buông ra.
Tiêu Trần dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Vương Đa Đa.
"Đã trưởng thành thành con gái lớn rồi, không thể dính người như khi còn bé nữa".
Vương Đa Đa lắc đầu nguầy nguậy, sợ rằng nếu buông lỏng tay sẽ giống như lần trước lại nghe được tin Tiêu Trần "tử trận".
"Được rồi, lần này anh trở về có lẽ một khoảng thời gian ngắn sẽ không đi nữa, nếu có thời gian, em có thể tới nhà anh chơi."
Tiêu Trần mỉm cười xoa đầu Vương Đa Đa.
Vương Đa Đa cuối cùng cũng nới lỏng góc áo của Tiêu Trần, khẽ gật đầu.
"Trần... Trần... Trần Ca Nhi, thứ này thật cổ quái."
Lúc này, giọng nói Hắc Phong vang lên.
Tiêu Trần quay đầu lại, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Lúc này, trên thân thể ánh vàng rực rỡ của Hắc Phong rõ ràng được che kín bởi loại phù văn màu đen đó.
Mặt heo Hắc Phong đầy vẻ chết lặng.
"Cái này đệch mẹ không phải là phù văn chó má gì cả, đây là một loại độc rất kỳ lạ tên là Tam Kỳ Tuyệt."
"Tam... Tam cái quái gì?" Tiêu Trần cũng đứng hình.
Hắc Phong liếc mắt: "Tam Kỳ Tuyệt, thứ này cực kỳ hiếm, vô cùng trân quý, nó là một loại dị độc đặc biệt nhắm vào tu sĩ."
"Vật này có Tam Tuyệt: phong nguyên, phong thân, phong mạch, chỉ cần tu sĩ dính vào đều không thể chạy thoát."
"Thứ này lẽ ra không nên xuất hiện ở một nơi nhỏ bé như vậy, cho dù trong Hạo Thiên đại thế giới, tôi cũng chỉ thấy Tam Kỳ Tuyệt xuất hiện một hai lần."
Hắc Phong chọc vào phù văn màu đen trên người, gương mặt heo đầy nghi hoặc.
"Miệng heo không thể phun được ngà voi. Ông mày có cơ hội trở thành Đại Đế ở nơi này đấy. Nhỏ bé cái con khỉ." Tiêu Trần tức giận liếc mắt.
Hắc Phong mặt mũi đầy vẻ khinh thường: "Thôi đi cha ơi, ngài đừng có khoác lác nữa, nơi này tốt thì tốt, nhưng với cái rắm lớn như vậy, anh còn muốn lên trời à!"
Tiêu Trần thật muốn đánh chết con heo chết tiệt này, dù sao tên này cũng suốt ngày đối nghịch với hắn.
"Trần Ca Nhi, đánh chết con heo chết tiệt này đi." Võ Vô Địch ngồi trên vai Tiêu Trần, xúi dục Tiêu Trần tiêu diệt Hắc Phong.
"Yo, Võ Vô Địch, con mẹ nó ông đã ngồi trên người ông đây mấy năm đó, bây giờ trở mặt rồi đúng không?" Hắc Phong vẻ mặt ti tiện nhìn Võ Vô Địch.
"Ông không phải con người, ông chỉ là một con heo." Võ Vô Địch nói với vẻ mặt vô cảm.
Hắc Phong tức giận nhảy dựng lên: "Đến đến đến, solo đi, không đem ông đánh ị ra sh* t, coi như ông giỏi."
Thiếu niên thật thà nhìn con heo vàng nhỏ với vẻ mặt tò mò, không biết thân phận của con heo này là gì, tại sao lại dám nói chuyện với Tiêu Trần như vậy.
Khuôn mặt của thiếu niên thật thà đột nhiên thay đổi, chợt nhớ ra điều gì đó.
Hơn mười năm trước, Yêu Chủ Tiêu Duyệt Tri dường như đã đuổi giết một con heo trên khắp thế giới, thậm chí còn phát lệnh truy sát của Yêu tộc.
Lúc trước nghe nói hình như có một con heo đã ăn trộm chiếc ghế Tiêu Trần từng ngồi, khiến Tiêu Duyệt Tri nổi khùng.
Vào thời điểm đó, chuyện này đã làm mưa làm gió khắp thế giới.
"Chẳng lẽ con heo hung hăng càn quấy này chính là con heo năm đó?" Thiếu niên thật thà nhìn Hắc Phong với vẻ mặt hoang mang.
Hắc Phong đang tức giận không còn nơi nào để xả, nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên thật thà, bèn đặt mông ngồi xuống trên mặt cậu ta.
"Anh nhìn bằng ánh mắt gì vậy, coi thường heo gia à?" Hắc Phong dụi dụi cái mông vào khuôn mặt thiếu niên thật thà, biến đổi bất mãn nói.
Mặt của thiếu niên thật thà bị ngồi đến biến dạng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
"Ánh mắt của tôi hiền lành như thế, ngài làm sao thấy được tôi xem thường ngài chứ."
Tiêu Trần nhìn phù văn màu đen đầy người Hắc Phong, tò mò hỏi: "Tại sao anh không có vẻ trúng độc gì hết vậy?"
Hắc Phong lẳng lơ lắc lắc đầu heo: "Nói nhảm, heo gia đã ăn Cửu Diệp Linh Chi đó, trừ cái thứ độc quái quỷ trên người của anh, nói heo gia bách độc bất xâm cũng không phải là khoác lác đâu!"
Tiêu Trần nhìn ba cô nhóc một lần nữa, dường như rất đau đớn.
Tiêu Trần cau mày hỏi: "Anh có thể giải được độc này không?"
Hắc Phong chỉ chỉ Tiêu Trần: "Trên người của anh không phải có giải độc đan đấy à? Phần lớn nguyên liệu làm thứ đó đều là những thứ tốt để giải bách độc. Giải Tam Kỳ Tuyệt hoàn toàn không có vấn đề gì."
Tiêu Trần tức giận đến mức thật muốn gọi chết con heo chết tiệt này, luyện chế ra giải độc đan cực kỳ gian nan, nguyên liệu cần thiết lại vô cùng nhiều và trân quý.
Không biết là năm tháng nào Tử Thần tỷ tỷ mới luyện ra được lô tiếp theo.
Tổng cộng có ba mươi viên giải độc đan, dùng một viên sẽ ít đi một viên.
Tiêu Trần lấy ra bốn viên giải độc đan, đưa mỗi người một viên.
Tiêu Trần càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, đấm thẳng vào hốc mắt thiếu niên thật thà hai quyền.

Bình Luận

0 Thảo luận