Hiếm thấy Minh Sơ Hạ có chút hổ thẹn, ở trong bộ chỉ huy, Minh Sơ Hạ giải tán tiểu đội, để cho bọn họ ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình.
Bọn họ cũng không phải là quân nhân chính thức, chỉ là những tên xui xẻo bị mình ép đi đến tiền tuyến mà thôi.
Không cần phải chờ chết với mình ở chỗ này.
Thư Nguyệt Nguyệt không quay về, bởi vì ông chồng tiện nghi vẫn còn chưa thấy đâu, cậu ta phải đợi Tiêu Trần.
Cửu Vĩ Hồ cũng không hề rời đi, cô cũng ở đây chờ Tiêu Trần.
Dịch Minh không rời đi, anh ta vốn là lính già, chết ở trên chiến trường mới là kết cục tốt nhất.
Những người bạn cùng phòng còn lại có chút do dự, thế nhưng sự quý trọng đối với sinh mạng, vẫn khiến bọn họ lựa chọn trở về.
Lúc thu dọn đồ đạc, tên mập rất khó chịu, "Trong nhà gởi thư, nếu như có thể đi ra ngoài, thì trực tiếp đi đến Đại Phong thành, có người ở nơi đó đón tiếp."
Những người bạn cùng phòng còn lại hiểu rõ là có ý gì, bởi vì Đại Phong thành là thành phố giáp với vương triều Thiên Phong, xem ra nhà bọn họ chuẩn bị đi lánh nạn ở vương triều Thiên Phong rồi.
"Nhà của tôi chuẩn bị đi Thiên Duyệt thành, nơi đó tuy điều kiện sinh hoạt không tốt, thế nhưng an ninh hơn hẳn."
"Nhà của tôi cũng đi Thiên Duyệt thành."
Mọi người nhìn nhau, xem ra có tiền có thế là tốt, đường lui đã sắp xếp toàn bộ xong xuôi.
Thế nhưng dọn dẹp, tên mập khóc lên, "Tôi... tôi không muốn đi, tôi sinh ra ở chỗ này, tôi lớn lên ở chỗ này, nơi này là nhà của tôi."
Anh Giai Mông ôm cái mông còn đau, cúi đầu, "Ba tôi là một phó đoàn trưởng của đệ tam quân đoàn, ông ta nói nhập ngũ mới là giấc mơ của đàn ông, thế nhưng tôi không rõ, vì sao ông ta lại chạy trước, bỏ lại quốc gia của mình."
Anh Giai Mông cúi đầu, mắt rung rưng.
Lời nói này mấy người khác nghe đều cúi đầu, lúc tốt đẹp, những người có gia tộc quyền thế như bọn họ, đều rất yêu quốc gia của mình, yêu hơn bất kỳ kẻ nào khác, thậm chí không cho phép người khác không yêu.
Thế nhưng bây giờ, bọn họ lại không yêu, ai nói bọn họ yêu, e rằng sẽ trở mặt tại chỗ.
"Các người đi thôi." Anh Giai Mông bỏ lại đồ đạc đã dọn xong, "Tôi cảm thấy nhà của chúng ta, dù sao cũng nên có người chết ở chỗ này, ăn nhiều như vậy, cầm nhiều như vậy, dù sao cũng nên có một lời bàn giao."
Anh Giai Mông nói xong, nghĩa vô phản cố xông ra ngoài.
Tên mập là người thứ hai, cậu ta cảm thấy Anh Giai Mông nói rất đúng, dù sao cũng nên có một lời bàn giao đối với mảnh đất này, cho dù là dùng máu tươi.
Tiếp theo là người thứ ba, người thứ tư
Trong lòng của thiếu niên luôn là có một bầu nhiệt huyết.
Lúc tiểu đồng bọn của tiểu đội trở lại bên cạnh Minh Sơ Hạ.
Minh Sơ Hạ cười vui vẻ, nhưng không biết vì sao, cười xong lại khóc lên.
"Toàn quân ra trận."
Một trăm chiếc cơ giáp công thanh cao tới một nghìn mét của Minh Nguyệt thành đã được kích hoạt, toàn bộ cứ điểm Bạch Nguyệt đều đang chấn động.
Trên bầu trời, phi hành khí che khuất bầu trời như là kiến hôi chi chít tuôn trào.
Thân hình không gì sánh nổi, còn có những họng pháo đen ngòm, tạo cho mọi người áp lực không gì sánh kịp.
Minh Sơ Hạ đứng ở trước phía trước, một nữ nhân.
Mềm mại, nhưng tư thế oai hùng.
Tiểu đội đứng ở phía sau cô, toàn thân không ngừng run rẩy.
Sợ, nhưng không hối hận.
Phía sau mới là tất cả tướng sĩ của đệ nhất quân đoàn, bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng để đón nhận cái chết.
Trên thế gian này quân đội kinh khủng nhất là cái gì, máy bay đại pháo trang bị hoàn mỹ? Dĩ nhiên không phải.
Quân đội kinh khủng nhất trên thế gian này, đương nhiên là quân đội đã chuẩn bị sẵn chuyện bị tiêu diệt toàn quân.
Thấy chết không sờn, hướng chết mà sống.
Vào giờ khắc này, trọn ba triệu người của đệ nhất quân đoàn, cuối cùng đoàn kết với nhau.
Một ảo ảnh thật lớn, hiện lên ở trên bầu trời quân đoàn, sát khí tất hiện.
Đệ nhất quân đoàn cuối cùng cũng có được chiến hồn của mình, chỉ đáng tiếc là không kịp đặt tên cho nó.
"Xuất đao."
m thanh lạnh lùng của Minh Sơ Hạ như gió thu cuốn hết lá vàng, thổi qua toàn bộ quân đoàn.
Lãnh Nguyệt đao đồng loạt rút ra khỏi vỏ, mang theo khí tức xơ xác vô biên.
Ngay khi hai bên gần đấu tranh trực diện, một cái điểm nhỏ từ trên bầu trời hung hăng đập xuống.
"Rương thần..."
Mang theo tiếng kêu thảm thiết kinh người, điểm nhỏ kia, công bằng vừa lúc rơi vào chính giữa hai bên.
Một con hàng xui xẻo, đầu to hướng xuống dưới cắm vào trong đất, mang theo sóng xung kích giống như gió lớn cuộn sạch.
Cửu Vĩ Hồ nhìn tên cắm nửa người vào trong đất, không nhịn được vỗ cái trán.
Thư Nguyệt Nguyệt cũng nhận ra tên xui xẻo kia là ai, không để ý sự an nguy vọt tới, kéo hắn ra như nhổ hành.
"A... phi phi phi." Tiêu Trần nhổ bùn trong miệng ra, vẻ mặt hăng hái.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận