Hai người này đều là những người quyền lực nhất ở Tuyết Quốc.
Một người tên là Xích Phong, một người tên là Hoàng Vũ, hai trong số Thất Sắc Thiên Yêu của Tuyết Quốc, đều là Thần Vô Chỉ Cảnh.
"Các cô không sợ chết sao?" Nhìn quân cận vệ chặn mình lại, Xích Phong che miệng cười duyên.
"Sợ." Nữ tướng quân cầm đầu sắc mặt nghiêm túc nói.
"Nhưng tôi càng sợ, khi còn sống sẽ cảm thấy thẹn trong lòng."
Xích Phong lắc đầu: "Cô nên biết nếu lần này Huyền Trạch Thiên Cung chỉ mặt gọi tên là Hàn đại nhân, các cô không thể thay đổi được cái gì đâu."
Tướng quân nở nụ cười, lộ ra cái miệng đầy răng trắng: "Không thay đổi được gì, nhưng bọn tôi có thể chết, một người không đủ thì mười người, nếu mười người không đủ thì một trăm người, nếu một trăm người không đủ thì một nghìn người."
"Cần gì chứ? Hàn Tử Kỳ có tốt đến mức đáng để các cô dốc sức liều mạng như thế không?" Xích Phong có chút nghi hoặc.
"Rất tốt, ít nhất cũng đáng để bọn tôi dốc sức liều mạng, bày trận."
Tướng quân rút kiếm ra, lưỡi đao với sát khí lẫm liệt chĩa thẳng vào hai vị Thần Vô Chỉ Cảnh.
"Một bầy kiến hôi, không biết kinh sợ." Hoàng Vũ cười lạnh, nhẹ nhàng vẫy tay, mặt đất bỗng nhiên điên cuồng dâng lên cuồn cuộn.
"Bịch!" Một tiếng trầm đục vang lên.
Sau đó giọng nói tức giận của Hoàng Vũ vang lên: "Xích Phong, cô đang làm gì vậy?"
Không biết từ lúc nào trên tay Xích Phong đã xuất hiện một con dao găm đỏ tươi, lúc này máu đang tí tách chảy xuống từ con dao găm.
Còn Hoàng Vũ thì ôm chặt lấy lưng mình, vẻ mặt đầy đau khổ và không thể tin được.
Hoàng Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: "Dao găm Hỏa Thần."
Sự thay đổi đột ngột này khiến quân cận vệ bên dưới bị sợ ngây người.
Xích Phong nghịch con dao găm màu đỏ, lười biếng duỗi eo: "Tôi á, tôi không muốn chơi với cô đâu."
Hoàng Vũ đã nhét rất nhiều linh dược, nhưng vẫn không thể làm dịu cơn đau do dao găm Hỏa Thần gây ra.
Một luồng khí tức cuồng bạo đấu đá lung tung trong cơ thể, đốt cháy kinh mạch.
"Tại sao?" Hoàng Vũ phẫn nộ hỏi.
"À cô muốn hỏi, tại sao tôi lại đâm cô, hay tại sao tôi không chơi với cô thế?" Xích Phong vô tội xòe hai tay ra.
"Phụt" Hoàng Vũ phun ra một ngụm máu.
"y yo, đừng nóng giận mà, tôi sẽ nói cho cô biết."
Sắc mặt Xích Phong đột nhiên âm trầm: "Tôi đâm cô là vì cô gọi là tộc nhân là một bầy kiến hôi, tôi không chơi với cô là vì cô quá xấu xí, xấu xí như vậy mà cứ kêu kêu gào gào suốt cả ngày."
(đoạn này raw ghi là Hoàng Vũ nói nhưng phải là Xích Phong nói mới đúng)
Quân cận vệ phía dưới, trên đầu ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh, Hoàng Vũ trưởng thành sắc nước hương trời, dù là người mù cũng không tìm ra được chỗ nào xấu cả.
Tính cách hỉ nộ vô thường của Xích Phong quả thực không phải chuyện đùa.
"Các cô cứ từ từ chơi đi, tôi chạy trốn bảo vệ mạng đây nhá, tạm biệt." Xích Phong vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, ngồi trên đám mây lửa, biến mất ở trước mắt mọi người.
Vẻ mặt của Hoàng Vũ càng ngày càng trở nên khó coi, hung hăng nhìn về phía đám quân cận vệ phía dưới, bóng dáng đột nhiên biến mất.
"Haizzz" Tướng quân thở phào một hơi.
Trong cung điện của Tuyết Quốc, một nữ tử yểu điệu sang trọng, nâng cái bụng bự dựa vào ngai vàng, lạnh lùng nhìn Hoàng Vũ phía dưới.
Cô ta là Yêu Hậu hiện tại, Thanh Liên.
Từ trước đến nay Vương của Tuyết Quốc luôn là Tuyết yêu đảm nhận, bởi tính chất đặc biệt của tuyết yêu, có thể giữ toàn bộ Tuyết Quốc dưới lớp băng thiên tuyết địa.
Lý do tại sao Yêu tộc thích loại hoàn cảnh này.
Thứ nhất là vì hoàn cảnh như vậy có lợi cho Yêu tộc, nhưng không quá thân thiện với các tộc khác.
Thứ hai là vì trong hoàn cảnh này, đại trận Yêu tộc có thể phát huy tác dụng lớn nhất.
Điều quan trọng nhất là Tuyết yêu luôn nổi danh là người tâm địa thiện lương và bảo vệ tộc nhân, hơn nữa Tuyết yêu sẽ tự động sinh con một lần trong đời, điều này cũng đảm bảo sự kế tục của ngai vàng.
Yêu Hậu vốn nên sinh con, giờ phút này đang yên lành ngồi trên ngai vàng, sau khi nghe những gì đã xảy ra với Hoàng Vũ, Yêu Hậu không ngạc nhiên, ngược lại còn nở nụ cười.
"Xích Phong vẫn như vậy, cả ngày điên điên khùng khùng." Yêu Hậu lắc đầu phất tay ra hiệu Hoàng Vũ lui ra.
Hoàng Vũ hơi do dự nói: "Nhưng mà chủ thượng, nếu Hàn Tử Kỳ không xuất hiện chỉ sợ Huyền Trạch Thiên Cung sẽ không từ bỏ ý đồ."
Yêu Hậu lắc đầu: "Đó là lý do tại sao ngươi vẫn luôn bị Xích Phong áp chế, không bao giờ có thể nhìn rõ mọi chuyện."
Hoàng Vũ sắc mặt có chút tối tăm phiền muộn: "Xin vương thượng chỉ rõ."
"Haizzz!" Yêu Hậu khẽ thở dài, tu vi cao không có nghĩa là đầu óc cũng sáng sủa, Hoàng Vũ chính là ví dụ tốt nhất.
"Cho dù chúng ta giao Hàn Tử Kỳ ra, Bạch Thường cũng nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Lần này bọn chúng tới đây là muốn tiêu diệt Yêu tộc của ta. Việc Hàn Tử Kỳ giết người chỉ là ngòi nổ mà thôi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận