Nhện ghét đại gia tộc vô pháp vô thiên, đại gia tộc ghét quy củ của Nhện.
Hai bên này, có cơ hội nhất định sẽ móc mỉa lẫn nhau.
"Muốn đi thì đi mau, đừng đừng chờ ở đây nữa." Thiếu niên thật thà lại mặt đầy giễu cợt.
Có mấy người giận cực, phất tay bỏ đi.
"Anh Hoàng, có đáng tin không?" Chừng mười nhà còn lại xì xào bàn tán.
"Chờ một chút, thực lực của tiểu ca sâu không lường được, mấy người chúng ta từng tận mắt chứng kiến."
"Đúng, nếu như Cửu Anh lão quái thực sự bị giết, bây giờ rời đi, chúng ta sẽ bỏ qua một khoản tài phú lớn đấy."
"Thế nhưng, nếu như Cửu Anh lão quái giết tới, sợ rằng chúng ta cũng chết luôn."
"Ông sợ cái lông, không phát hiện chó săn Nhện mặt đầy ung dung sao?"
"Đi, vậy đánh cuộc một lần."
Bởi có cái gọi là cược một trận xe đạp đổi ô tô, gan lớn chết no, nhát gan chết đói, trên thế giới này thứ không thiếu nhất là dân cờ bạc.
Lúc này, thân thể to lớn của Cửu Anh lão quái càng lúc càng gần.
Cuối cùng mọi người phát hiện, một điểm nhỏ gánh thân thể to lớn của Cửu Anh, ngồi ở trên một cái hồ lô.
"Phù." Toàn bộ khoảng mười nhà còn lại đều thở phào nhẹ nhõm, lần này xem ra đã đánh cuộc đúng.
"Con mẹ nó mày ăn đồ của heo để lớn lên à, mập mạp quá vậy."
Giọng nói bất mãn của Tiêu Trần vang lên phía trên, say đó bầu trời u ám xuống.
Thân thể to lớn của Cửu Anh, che phủ mặt trời trên đỉnh đầu.
Mặc dù lão quái này không có động tĩnh, thế nhưng thân thể cao lớn này, vẫn mang cho bọn họ áp lực cực lớn.
Tiêu Trần mang Cửu Anh lão quái đặt trên một mảnh đất trống, thân thể chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ, quả thực là hơi doạ người.
"Đi ngang qua, không nên bỏ qua, hung thú sở hữu huyết mạch thượng cổ, thịt ngay bán ngay, người không mua được chịu thiệt, không mua được rút lui."
Tiêu Trần lại hét to.
Khoảng mười nhà còn lại xông lên như ong vỡ tổ.
Tiêu Trần hơi nghi hoặc một chút: "Ôi ôi, tại sao chỉ còn mấy nhà các người, người đâu?"
"Cao thủ đại ca, chuyện là như vầy." Thiếu niên thật thà thêm dầu thêm mắm nói chuyện mọi người không coi trọng hắn.
"Mẹ nó đúng là xấc xược." Tiêu Trần tức giận chửi bậy.
"Cái thứ này, chia cho mấy nhà các người, các người đã tin tôi, tôi cũng sẽ cho các người một cái giá cả hữu nghị."
Mọi người sau khi nghe được thì sướng run người, lần này xem như đã cược đúng rồi.
Tiêu Trần đếm, tổng cộng chín nhà, cộng thêm Nhện nữa là mười nhà.
"Vậy thế này đi, một nhà một cái đầu, Nhện mấy người thế nào thế nào?"
Cứ như vậy, Nhện chiếm được tiện nghi lớn, một thân hình, quả thực so với chín cái đầu lớn kia cộng lại cũng không ít đi bao nhiêu.
Thiếu niên thật thà xấu hổ một trận, nhìn thân thể Cửu Anh lão quái như núi nhỏ kia, nhỏ giọng nói: "Cao thủ đại ca, Nhện chúng tôi không có nhiều trái cây để đổi."
Tiêu Trần ngược lại không quan tâm, vui vẻ phất tay: "Giá cả hữu nghị nha, có bao nhiêu cho bấy nhiêu là được."
"Ôi chao, như vậy không tốt lắm." Mặt thiếu niên thật thà đầy hưng phấn.
Tiêu Trần trợn trắng mắt: "Gì? Không tốt lắm? Vậy thì chia cho bọn họ một phần."
"Phụt." Thiếu niên thật thà suýt thì phun ra một búng máu, mình chỉ đang khách sáo, ngài còn tưởng thật nữa sao.
Những người còn lại vốn là còn chút khó chịu, nghe lời này của Tiêu Trần liền khen anh minh thần vũ.
Lúc này, mấy người rời đi vừa nãy đã trở về.
Nhìn mười nhà ngồi chia cổ, bọn họ hối hận tím cả ruột.
"Tiểu ca, ngài xem có thể chia chút được không? Chúng tôi có thể ra giá cả gấp hai." Một ông lão thực sự nhìn mà thèm, không nhịn được đi tới hỏi.
Thiếu niên thật thà nhìn lão đầu với vẻ mặt bội phục, thật không sợ chết mà.
Quả nhiên Tiêu Trần đi tới đạp một phát vào mặt lão đầu.
Lão đầu bay ra ngoài như diều đứt dây, phun ra một đường máu trên không trung.
"Còn có ai muốn mua nữa?" Tiêu Trần nhìn những người còn lại, cười ha ha hỏi.
Mọi người sợ hãi ngơ ngác nhìn nhau, tiếp tục giả bộ không đếm xỉa tới, nhìn khắp nơi.
"Các các người, Nhện quản không?" Ông già kia ôm quai hàm như bánh bao, chạy về.
Thiếu niên thật thà đeo cặp kính râm, lấy ra cái quải trượng run rẩy bước đi.
Lão đầu tức giận đến phun ra một búng máu.
"A a." Lúc này một tiếng nuốt nước bọt đáng yêu vang lên.
"Rồng mập nhỏ kia, mi dám ăn cỏ của trư gia, trư gia sẽ đem mi đi làm đồ nướng."
Hắc Phong nhìn trước Phật Đường, lớn tiếng kêu lên.
Tiêu Trần nhìn lại, bật cười.
Tiểu Ứng Long ngu ngơ trong nhà, không biết đến nơi này từ lúc nào.
Tiểu Ứng Long này, dáng dấp mập mạp vô cùng đáng yêu.
Lúc ở nhà, Tiêu Trần cũng thường chơi đùa với con bé.
Chỉ là con bé nói không quá lưu loát, hơn nữa ham ngủ vô cùng, có đôi khi đứng ở bên cạnh Tiêu Trần, đều có thể ngủ được.
Nhìn Tiểu Ứng Long, Tiêu Trần vui vẻ vẫy vẫy tay: "Bé Mập sao lại tới đây thế."
Bé Mập là tên Tiêu Trần đặt cho con bé.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận