Tiêu Trần lắc lắc đầu nói: "Không cần. Cô nói đi, tôi nghe."
Thấy Tiêu Trần không có ý dừng lại thì Nạp Lan Thác suy nghĩ một lát, cuối cùng không nói thêm gì.
Khẩu quyết tối nghĩa khó hiểu tràn ra từ trong miệng Nạp Lan Thác.
Nạp Lan Thác nói ra một câu khẩu quyết thì tốc độ của Tiêu Trần lại nhanh hơn một chút.
Thời điểm Nạp Lan Thác nói được hơn phân nửa khẩu quyết thì bóng dáng Tiêu Trần đã giống như một bóng ma,
Bóng dáng Tiêu Trần trở nên rất nhạt màu, cảnh sắc trước mắt cũng đã biến thành một màu trắng mơ hồ.
Cảnh tượng này khiến Nạp Lan Thác chấn động trợn mắt há mồm. Cho tới bây giờ cô ta còn chưa từng thấy người nào có thể học tập công pháp theo kiểu này.
Vừa nghe vừa vận dụng, đây là thiên phú yêu nghiệt đến mức nào chứ?
"Tiếp tục đi." m thanh hờ hững của Tiêu Trần vang lên bên tai Nạp Lan Thác.
Nạp Lan Thác phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ, tiếp tục đọc khẩu quyết.
Tốc độ Tiêu Trần chạy càng lúc càng nhanh. Ma khí bao phủ quanh người, toàn thân đã hóa thành một sợi tơ màu đen kéo qua cả đất trời.
Không gian bên cạnh dần trở nên vặn vẹo, không khí xung quanh vang lên những tiếng nổ tung.
Cảnh sắc chung quanh bắt đầu không ngừng biến đổi, có sấm rền mùa xuân, có mưa rào rả rích, có lá rụng vi vu, có vạn vật ngủ đông.
Nạp Lan Thác ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, cô ta biết mình sắp được về nhà rồi.
"Tốc độ chân chính sẽ không bị nhìn thấu, tựa như gió nổi mây phun, mặt trời lặn mặt trăng lên.
Giống như ngươi không biết từ lúc nào mà lá cây đã chuyển sang màu vàng, đứa trẻ mọc cái răng sữa đầu tiên. Giống như ngươi không biết lúc nào sẽ thích một người."
Nạp Lan Thác nhẹ nhàng đọc lên đoạn văn này.
Đoạn này là sư phụ của cô ta, cũng chính là cung chủ đời thứ nhất Yêu Nguyệt Cung đã viết trong khẩu quyết của Lưu Vân Độ.
Không gian vặn vẹo cũng dần ổn định lại, cạnh tượng bốn mùa luân chuyển xung quanh cũng từ tư biến mất không còn thấy nữa.
Tiêu Trần dừng bước, ma khí bao phủ trên người cũng tán đi vang dội.
Trước mắt hắn là một ngọn núi đen rất lớn, cao vút vào tận trong mâyTiêu Trần biết đây chính là Thiên Nhất sơn mình muốn tìm.
Một luồng khí tức kìm nén đến cực điểm phát ra từ ngọn núi đen, đè ép khiến người ta không thở nổi.
Trên hắc sơn không có một cọng cỏ, thậm chí còn không có bất kỳ sắc xanh lục nào, chỉ có toàn một màu đen, màu đen đè nén đến cực độ kia.
Khí tức không rõ bao phủ ngọn núi lớn, sẽ không có ai nghi ngờ chuyện bên trong nó ẩn chứa những nhân vật khủng bố.
Nạp Lan Thác ngơ ngác nhìn đại hoắc sơn trước mặt, nước mắt vàng óng như những hạt châu tuôn ra từ đôi mắt.
"A ma chết rồi." Nạp Lan Thác nhìn ngọn núi đen nói. Nỗi bi ai phát ra từ nội tâm khiến người khác phải rung động.
Tiêu Trần khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy, cô ta chết rồi."
Cô ta trong miệng Tiêu Trần chính là ngọn núi lớn này.
Ngọn núi này hẳn là đã từng có sinh mệnh.
Tình huống thế này tuy ít thấy nhưng cũng không phải là không có.
Hiện giờ ngọn núi lớn này, nói chính xác ra thì là đây chỉ còn là một 'thi thể' khổng lồ.
Nạp Lan Thác nhìn ngọn núi, nặng nề quỳ trên mặt đất.
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Nạp Lan Thác dập mạnh đầu với ngọn núi, giống như một đứa trẻ đang dùng nghi lễ sau cùng báo đáp công ơn nuôi dưỡng của mẹ nó.
"Về nhà thôi."
Nạp Lan Thác nhìn lên trên cao, chỗ đó là đỉnh núi cắm thẳng vào trong mây..
Tựa như đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, bóng dáng Nạp Lan Thác bắt đầu nhạt dần, vô số tinh quang nhàn nhạt bay ra khỏi cơ thể cô ta.
Tiêu Trần khẽ lắc đầu. Nạp Lan Thác chỉ là một tia luồng thức còn sót lại mang theo chấp niệm muốn về nhà. Còn bản thân cô ta thì đã hôi phi yên diệt từ vô số năm trước rồi.
Lúc đầu, đáng lẽ Nạp Lan Thác sẽ không tiêu tán nhanh như vậy, nhưng có thể là do cô ta không thể chấp nhận được việc ngọn núi đen đã chết nên tốc độ tiêu tán mới tăng nhanh đến vậy.
Nói ra có thể rất tàn khốc, một cô gái xinh đẹp dịu dàng như vậy, cuối cùng chỉ còn là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
Vô số tinh quang phiêu tán lên không trung, hướng thẳng lên vòm trời.
Khuôn mặt mỹ lệ vô song của Nạp Lan Thác Mỹ Lệ cũng biến mất từng chút một.
Cô ta nhìn Tiêu Trần, dùng khí lực cuối cùng bái thật sâu, "Cám ơn anh."
Tinh quang tiêu tán, liên hệ giữa Nạp Lan Thác và thế giới này đã hoàn toàn biến mất.
Ở nơi Nạp Lan Thác tiêu tán có hai cái lục lạc nhỏ màu vàng nằm lại.
Tiêu Trần nhặt hai cái lục lạc lên, ma khí dũng mãnh tràn vào trong đó kiến nó từ từ lơ lửng trên không trung.
Một cơn gió thoảng qua, tiếng lục lạc êm ái từ nơi xa xăm vọng lại, thật sự rất êm tai.
Thế gian có biết bao nhiêu người, biết bao nhiêu chuyện đều theo gió mà đi, không để lại một chút dấu vết nào.
Tiêu Trần bước vào phạm vi bao phủ của ngọn núi đen.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận