Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1703: Tiêu Trần vào việc của người khác

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Thuốc giục tình mạnh như vậy, Tiêu Trần dự đoán rất có thể có người sớm đã nhìn chằm chằm Lữ Linh Đồng.
Nhưng bởi vì chuyện của Thiếu môn chủ Huyết Y môn hồi nãy, có người lôi kéo mình, dùng thuốc này trên người Lữ Linh Đồng từ sớm, khiến Lữ Linh Đồng trúng thuốc giục tình đến câu dẫn mình.
Đời này có chuyện xấu xa nào mà Tiêu Trần chưa từng gặp qua, chút chuyện đó chỉ nghĩ phát thôi là ra.
Tiêu Trần từ trước đến nay cho rằng nhân tính bổn ác, không yên lòng Lữ Linh San, thế nên mới tới xem một chút, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì.
Con người Tiêu Trần thật là mâu thuẫn đến cực điểm, lúc có thiện tâm thì đúng là một đại thiện nhân, một con kiến cũng sẽ đi cứu.
Nhưng nếu như bắt đầu làm ác, giết người còn chẳng thèm chớp mắt.
Quan trọng nhất là, cho dù làm ác hay là cứu người, Tiêu Trần đều có thể thay đổi bất cứ lúc nào, cũng là vì nguyên nhân này nên Tiêu Trần mới được công nhận là là tên điên.
Tiêu Trần nhìn hán tử gầy gò, cười phất tay với ông ta.
Tuy rằng trong lòng hán tử gầy gò vừa hãi vừa sợ, nhưng nhìn đến bộ dạng của thư sinh bên cạnh, ông ta vẫn cố lấy dũng khí đi tới bên người Tiêu Trần.
"Đồ đâu!" Tiêu Trần vươn tay, cười như không cười nhìn hán tử.
Hán tử gầy gò ngầm hiểu, lấy bình sứ nhỏ bị giấu ra, đặt vào trên tay Tiêu Trần.
Tiêu Trần mở nắp bình ra ngửi, sau đó cười, "Ừ! Đúng là cái mùi này rồi."
Hán tử gầy gò nịnh nọt nói: "Thiếu hiệp muốn thì cứ cầm lấy đi, không đủ chỗ tôi còn có thứ khác nữa."
Hán tử gầy gò lại lấy ra một bình sứ nhỏ đưa cho Tiêu Trần, "Loại thuốc này mặc dù không có hiệu quả như bình thiếu hiệp cầm trong tay, nhưng cũng là thứ tốt hiếm có, thuốc này có thể khiến người ta đánh mất một phần trí nhớ, hoàn toàn không cần lo lắng hậu quả."
Tiêu Trần tiếp nhận cái chai ngửi, cười phóng đãng gật đầu một cái, "Thứ tốt."
Nhìn ý cười trên mặt Tiêu Trần, hán tử gầy gò ngày càng nịnh nọt hơn.
"Nếu như thiếu hiệp có thể bắt cả hai tỷ muội, coi như là một đoạn giai thoại." Hán tử gầy gò cười nói.
Tiêu Trần cười tủm tỉm đột nhiên biến sắc mặt, trực tiếp nhét hai bình sứ vào trong miệng hán tử gầy gò.
Khí lực của Tiêu Trần khủng bố cỡ nào, bình nhỏ trực tiếp nổ tung trong miệng hán tử gầy gò.
Mảnh sữ vỡ phá toái, lao ra khỏi đầu hán tử gầy gò, sau đó đầu lập tức biến thành cái cái sàng.
Máu tươi không ngừng chui ra khỏi lỗ mũi, đến chết trên mặt hán tử gầy gò đều vẫn giữ nụ cười xu nịnh ấy.
Nhìn bạn tốt trong nháy mắt chết oan chết uổng, thư sinh sợ đến cả người run rẩy, trong miệng mơ hồ không rõ cầu khẩn: "Tôi... tôi không biết ông ta... tôi với ông ta không phải người một đường, ngài giơ cao đánh khẽ "
"Không phải người một đường cậu sợ cái gì?" Tiêu Trần lại khôi phục bộ dạng cười tủm tỉm nọ.
Thế nhưng lúc này nụ cười hòa ái dễ gần của Tiêu Trần ở trong mắt thư sinh lại chẳng khác gì ác quỷ.
Cũng không kịp để ý mặt mũi chó má gì nữa, thư sinh nhịn cơn đau nhức toàn thân, quỳ trên mặt đất hung hăng dập đầu rồi ngẩng lên, trong miệng mơ hồ không rõ nói, "Đừng... đừng giết tôi... tôi có thể nói cho ngài một bí mật lớn bằng trời."
"Lớn là lỡn cỡ nào?" Tiêu Trần xùy cười, giễu cợt nói: "Chắc cậu không biết, trời đất bao la, ông đây lớn nhất."
"Đài Đăng Tiên, đài Đăng Tiên..." Thư sinh cũng không kịp khác, bất chấp tất cả trực tiếp rống lên.
Khoan hãy nói, ba chữ đài Đăng Tiên vừa ra, Tiêu Trần thật đúng là có hứng thú.
Tiêu Trần đang lo không có chỗ bắt tay vào làm, hiện tại đúng là cần mấy tin tức kiểu này.
"Đài Đăng Tiên." Tiêu Trần sờ cằm, hứng thú nói: "Nói nghe chút."
Thấy Tiêu Trần hình như thấy hứng thú, trong mắt thư sinh sáng lên dục vọng cầu sinh hừng hực, "Tôi nói ra rồi, thì có thể đổi một cái mạng sao?"
Tiêu Trần trêu chọc nói: "Vậy phải xem lời cậu nói, có thể khiến tôi hài lòng hay không."
Lời này lập lờ nước đôi, hài lòng hay không toàn dựa vào cái miệng của Tiêu Trần, mặc dù trong lòng hiểu, thế nhưng thư sinh còn có thể làm gì đây?
Thư sinh cũng không đếm xỉa đến, lấy can đảm nói: "Nhất định có thể khiến ngài hài lòng, chỉ cầu ngài thả tôi một con đường sống."
"Lại lải nhải nữa, mạng của mi lập tức mất luôn giờ." Cho tới bây giờ Tiêu Trần cũng không phải người chịu bàn điều kiện với người khác.
Thư sinh sợ đến khẽ run rẩy, hoảng hốt vội nói: "Thiên hạ thập đại cao thủ, có cơ hội đi đến đài Đăng Tiên, vũ hóa thành tiên."
"Hả?" Mặt Tiêu Trần hiện lên dấu chấm hỏi.
Có thành tiên được hay không Tiêu Trần lại không quan trọng, đài Đăng Tiên đó có thể khiến Tiêu Trần có chút cảm thấy hứng thú.
Nhíu lông mày, Tiêu Trần hỏi: "Chỉ nói vậy thôi à, cụ thể là thế nào?"
Thư sinh nhìn Tiêu Trần, quyết định nói ra bí mật lớn nhất trong lòng mình.

Bình Luận

0 Thảo luận