Thế nhưng trong lòng lão đầu nghĩ hay lắm, hiện thực lại rất tàn khốc.
Không gian xuất hiện một cơn chấn động, tiếp theo một bóng người quấn quanh lá cây nặng nề quăng ngã ra, đúng là Tiêu Trần vội trở về bảo toàn tính mạng.
Tiêu Trần vừa lúc ngã ở dưới chân Lãnh Tiểu Lộ.
Bị lá cây bọc lại, Tiêu Trần chỉ còn một đôi mắt lộ ở bên ngoài, nhìn thấy Lãnh Tiểu Lộ đã khôi phục.
"Ô cê luôn, tiểu tử cậu thực sự càng ngày càng đáng yêu." Tiêu Trần đều đã như vậy rồi, cũng không quên chế giễu một cái.
Ngay từ đầu Lãnh Tiểu Lộ còn không nhận ra Tiêu Trần, bởi vì cả người Tiêu Trần đều bị lá cây bọc lại.
Nghe được âm thanh của Tiêu Trần, Lãnh Tiểu Lộ sửng sốt một chút khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, tiếp theo cười mắt đều híp lại.
"Tiêu Trần ca ca, đã lâu không gặp." Lãnh Tiểu Lộ nhẹ nhàng giơ tay.
Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên người Tiêu Trần, nhìn Lãnh Tiểu Lộ oa một tiếng khóc lên.
Vào lúc Lãnh Tiểu Lộ còn chưa rõ cô bé kia vì sao gào khóc, lão nhân lập tức lẻn đến bên người Tiêu Trần, sắc mặt ngưng trọng dị thường.
"Chuyện gì xảy ra, tổn thương nặng như vậy?" Lão nhân nói, nhẹ nhàng vung tay lên.
Trong nháy mắt, một hương thơm kỳ lạ tràn ngập ra, trong không khí xuất hiện bụi bặm.
Bụi bặm tỏa ra ánh sáng bảy màu, từ từ dung nhập vào trong thân thể Tiêu Trần.
Dưới lớp bụi ấy, Tiêu Trần cảm giác thân thể của mình buông lỏng rất nhiều, tim cũng bắt đầu đập mạnh hơn.
"Tổn thương căn nguyên." Lão đầu lật mí mắt Tiêu Trần một cái, chân mày nhăn lại thật sâu.
"Có cứu được không?" Tiêu Trần hỏi.
"Có." Lão đầu gật đầu.
Tiêu Trần mới vừa thở phào, lão đầu lại dội cho một chậu nước lạnh, "Đổi lại thân thể là được."
"Móa nó chứ." Tiêu Trần nhịn không được văng tục.
Thân thể này bất luận như thế nào Tiêu Trần cũng không thể buông tha.
Vì thân thể này, Tiêu Trần chịu bao nhiêu đau khổ, hơn nữa sư phụ nhà mình trút xuống bao nhiêu tâm huyết, nói buông tha là buông tha, đối với mình đó là sự không tôn trọng lớn nhất với sư phụ.
"Sức sống của cậu đã khô kiệt, không tu bổ được nữa, hơn nữa sức sống của cậu dồi dào tột cùng, thế gian cũng không có loại thuốc nào có thể bù lại." Lão đầu nhíu mày một cái tiếp tục nói: "Cậu nhanh chọn đi, thuốc của tôi không bảo vệ được cậu bao lâu."
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, quyết định mạo hiểm đánh cuộc: "Phá cảnh, tôi muốn phá cảnh, giúp tôi làm giải dược, tôi muốn vào Đại Đế cảnh."
Tình huống hiện tại của bản thân là do sử dụng sức mạnh không nên dùng, nếu như đi đến cảnh giới Đại Đế, thân thể sẽ tự động phục hồi như cũ, sức sống chạy mất cũng sẽ bổ sung trở lại.
Lão đầu ngẩn người, tức giận nói: "Cậu điên rồi, lúc này còn đang nằm mơ, cảnh giới Đại Đế nói vào là vào?"
"Đừng để ý nhiều như vậy, ông làm là được." Tiêu Trần không biết nên nói thế nào với lão đầu.
"Đổi một thân thể là được, không phiền phức đâu, lão nhân tôi cam đoan làm cho cậu một thân thể thượng hạng." Lão đầu thực sự không hiểu Tiêu Trần, vì sao không chịu buông tha thân thể đã tàn phá không chịu nổi này.
Tiêu Trần nói như đinh chém sắt: "Tôi có lý do của tôi, sinh tử tự tôi chịu trách nhiệm."
Lão đầu nhìn thấy trong ánh mắt Tiêu Trần, tia sáng chân thật đáng tin, bất đắc dĩ thở dài, "Tùy cậu vậy!"
Trên tay lão đầu kết vài cái pháp ấn, toàn bộ ruộng thuốc bắt đầu chấn động không ngừng.
Lúc đầu ruộng thuốc bằng phẳng đung đưa, có nơi bắt đầu dâng lên, có nơi bắt đầu hạ xuống.
Trong nháy mắt, ruộng thuốc trở nên chằng chịt, hình thành một cái trận đồ vĩ đại mà phức tạp.
Tất cả dược liệu bắt đầu nhẹ nhàng đung đưa, vô số ánh huỳnh quang từ những dược liệu này tản ra, quanh quẩn trận đồ giống như tiên cảnh.
"Cậu mang đến cho tôi một đồ đệ tốt như Tiểu Lộ, nếu như cậu chết, Tiểu Lộ nhất định sẽ rất thương tâm." Lão nhân có chút nhức nhối nhìn trận đồ do ruộng thuốc biến thành.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức dùng tất cả biện pháp giữ được thân thể của cậu, về phần sau đó, sinh tử chỉ bằng cậu dựa vào bản lãnh của mình rồi."
"Cảm ơn." Tiêu Trần nói xong từ từ nhắm hai mắt lại.
"Sư phụ, Tiêu Trần ca ca làm sao vậy?" Bởi vì Tiêu Trần bị lá cây bọc lại, Lãnh Tiểu Lộ không nhìn ra Tiêu Trần đến cùng bị làm sao.
"Sắp chết." Lão đầu không có giấu giếm chuyện gì, nói tình hình của Tiêu Trần một lần.
Lãnh Tiểu Lộ sợ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nước mắt rơi xuống, hay lắm, cậu ta và Lưu Tô Minh Nguyệt một lớn một nhỏ ở nơi này lau nước mắt.
"Yên tâm, có sư phụ ở đây, không ai có thểđễ dàng chết ở trước mặt ta." Trong giọng nói lão đầu tràn đầy tự tin.
"Ta muốn đi chế thuốc, Tiểu Lộ con ở nơi này trông coi trận đồ." Lão đầu nói, phất tay xê dịch Tiêu Trần đến giữa trung tâm trận đồ.
Lão đầu nhìn Tiêu Trần chính giữa trận đồ, có Lãnh Tiểu Lộ "Lê hoa đái vũ" trông coi, cắn răng một cái, gấp gáp bóp pháp quyết trong tay.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận