Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1468: Trò đùa dai

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Tiêu Trần." Cương Chủ lại ngây ngẩn cả người, ngay cả cái tên cũng giống con ruột của mình.
Mọi người nghe giới thiệu xong, có người nhíu mày, cũng có người chợt bừng tỉnh đại ngộ.
"Sao, anh biết Thôn Thiên Đại Đế này là ai sao?"
"Đương nhiên tôi biết rõ, Thôn Thiên Đại đế, nghe nói là một nhân vật đế cấp duy nhất của thời đại này, chiến lực thông thiên, nhưng xem ra cũng không có nhiều người nhìn thấy hắn."
"Thời đại này trở nên tồi tệ như vậy, mới chỉ có một Đại Đế?"
"Tôi cũng không biết, hẳn là Đại Đạo nghiêm khắc, khó có thể đắc đạo."
Những người còn lại thì thào.
"Câm miệng." Cương Chủ đột nhiên nói, làm gián đoạn cuộc thảo luận của mọi người.
Sau khi sắp xếp xong tâm trạng, Cương Chủ ngữ khí ôn hòa nhẹ nhàng hỏi: "Đại Đế, cậu ở đây là..."
"Giúp các người!" Tiêu Trần thần tính cắn chặt cây kẹo mút trong miệng, "Có một tên Đại Ma Đầu giết người, tôi ở đây chùi đít cho hắn ta!
Tất cả mọi người vui mừng khôn xiết, nếu như Tiêu Trần lấp chỗ trống của Kiếm chủ, tiến vào bàn cờ Hỗn Độn cũng không thành vấn đề.
"Đại Đế đại thiện." Cương Chủ thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu thật sâu trước Tiêu Trần.
Tiêu Trần thần tính cười lắc đầu, "Có điều tôi cả ngày cũng không có việc gì, coi như đi du lịch!"
Tất cả mọi người toát mồ hôi lạnh, bàn cờ Hỗn Độn có liên quan đến mệnh vận của hai hư không, lại là trò chơi sinh tử, thế mà nói là đi du lịch.
"Hì hì, tôi đã nói rõ rồi. Khi nào cần cứ đến tìm tôi."
Tiêu Trần thần tính kéo lấy tay Chu Tước Tinh, làm nũng nói: "Hiện tại đã ổn rồi, chúng ta ra biển chơi đi!"
Chu Tước Tinh bất lực gật đầu, hiện tại hắn có chút nghi ngờ Đại Đế tích cực giúp đỡ như vậy, chỉ là đi biển chơi.
"Tiểu huynh đệ, cậu có thể dẫn tôi đi biển không?" Chiến Chủ đột nhiên đứng lên, đề xuất ra biển cùng Tiêu Trần thần tính.
Mọi người càng ngày càng không hiểu Chiến Chủ.
Chiến Chủ vốn tính tình nóng nảy, ngay thẳng và cực kỳ khó hòa đồng.
Nhưng bây giờ, tại sao lại cho người ta cảm giác chân chó nịnh hót?
"Sao, anh nghĩ mình là ai?" Thương Lang Tinh tỏ vẻ không vui.
"Ai ya, Thương Lang Tinh, sao anh đừng cãi nhau với hắn nữa." Tiêu Trần Thần kéo tay Thương Lang Tinh, rồi lại nhìn Chiến Chủ, đôi mắt vàng xinh đẹp của hắn giật giật.
Ba người Chu Tước Tinh tỏ vẻ thích thú, biết rằng Đại Đế lại sắp chơi khăm.
Mặc dù Đại Đế tốt bụng nhưng đôi khi cũng thích chơi khăm như một tiểu ác ma.
"Anh có đồ ăn ngon sao?" Tiêu Trần thần tính hỏi.
"Ách..." Chiến Chủ gãi gãi đầu, có chút khó hiểu, bởi vì hắn ta không biết đồ ăn ngon trong miệng Tiêu Trần Thần đang ám chỉ cái gì.
Chiến Chủ lấy ra rất nhiều thiên tài địa bảo, hỏi: "Cậu xem những vậy này có thể dùng được sao?"
"Hừ..." Tiêu Trần thần tính vẻ mặt chán ghét.
Thương Lang Tinh bên cạnh nhảy tới, lập tức quét sạch thiên tài địa bảo mà Chiến Chủ lấy ra.
"Anh..." Chiến Chủ suýt nữa phun ra máu, đây là những đồ vật mà hắn ta thu thập nhiều năm, cứ như vậy mà bị cuỗm sạch sao?
"Anh cái gì mà anh?" Thương Lang Tinh bất mãn nói: "Đây là để cho Đại Đế ăn vặt, có ý kiến gì không?
Chiến Chủ trên đầu đầy vạch đen, đồ ăn vặt? Điều này quá con mẹ nó xa xỉ, những thiên tài địa bảo kia của hắn ta, cái nào cái nấy không phải là giá trị liên thành.
"Có thể khiêu vũ không?" Tiêu Trần thần tính liền hỏi.
Chiến Chủ lắc đầu, đường đường là một đấng nam nhi bảy thước như hắn ta nếu như khiêu vũ thì còn ra thể thống gì nữa?
"Anh có biết hát không?"
"Không biết."
"Anh có thể đập vỡ một tảng đá lớn trên ngực?"
"Gì?"
"Anh có thể đi trên dây thép?"
"Không biết."
"Anh có biết quạ đen trên máy bay không?"
"Gì?"
......
"Ồ..." Tiêu Trần thần tính vẻ mặt chán ghét nhìn Chiến Chủ, "Tại sao cái gì anh cũng không biết thế?"
Chiến Chủ thiếu chút nữa thì khóc thành tiếng, những thứ loạn thất bát tao mà cậu nói thì ai mà biết cho được?
"Ah cái gì đều không biết, tôi không muốn anh đi theo đâu!" Tiêu Trần ghét bỏ lôi Chu Tước Tinh đi.
Chiến Chủ nước mắt lưng tròng nhìn theo bóng lưng của Tiêu Trần, đây là coi như tiền mất tật mang sao!
"Chiến Chủ, anh không lấy những thứ đó trở lại sao?" Nhìn thấy Chiến Chủ xụi lơ, Mộc Chủ nhịn cười, tò mò hỏi.
"Tôi không dám, sợ bị đánh chết." Chiến Chủ chỉ lắc đầu.
"Thật sự là hiếm thấy, lão nhân gia anh cũng có lúc chịu thua?" Người bên cạnh chế giễu.
Chiến Chủ nhìn vào đám đông và mỉm cười đầy ẩn ý, "Tôi nghĩ chúng ta sẽ thắng lần này."
Tất cả mọi người đều lắc đầu, không tin lời của Chiến Chủ một chút nào.
Bởi vì bọn họ đã thua ba lần liên tiếp, thực lực của đối phương luôn ngoài sức tưởng tượng, làm sao để bảo toàn tính mạng bây giờ là suy nghĩ duy nhất của bọn họ.
Thời gian trôi qua, ba ngày sau, ba mươi lăm vị chủ đã đến, cộng thêm vị Đao Chủ đã vẫn lạc, chính xác là ba mươi sáu người.
Tâm trạng mọi người đều có chút hụt hẫng, bởi vì cuộc chiến này, không biết ai sẽ vĩnh viễn nhắm mắt đưa chân.

Bình Luận

0 Thảo luận