Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 579: Cả đoàn bị diệt

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Tiếp theo thì đao khí khổng lồ xuất hiện khắp bốn phương tám hướng, gần như là lấp kín cả bầu trời.
Lần này đúng là không còn chỗ để chạy nữa rồi.
Đám người bị đao khí ép trở lại.
Nhìn đao khí vây quanh tứ phía, trong mắt ai cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Lúc này nếu như bọn họ liên thủ lại thì ít nhiều gì cũng còn có cơ hội, thế nhưng bọn họ lại không có tinh thần chiến đấu, hoàn toàn là một đám bại binh suy tàn.
Mục đích của Tiêu Trần đã đạt được: khiến cho đối thủ mất sạch ý chí chiến đấu và đặt mình lên đỉnh cao chiến thắng, tiếp theo chính là thời điểm thu hoạch.
Đao khí không ngừng vây quanh khiến không gian của đám người kia ngày càng nhỏ lại
Thậm chí đã có một số người bắt đầu suy sụp, không ngừng quỳ lạy Tiêu Trần, nói ra mấy lời cầu xin vô căn cứ.
Đối với những người này thì không có gì đáng sợ hơn việc cái chết ở ngay trước mắt nhưng lại đến một cách chậm rãi từ từ.
"Có thể nói vài câu được không?"
Đúng lúc này, một giọng nữ dễ nghe từ trên không vọng xuống.
"Phong chủ, phong chủ, cứu với!"
"Phong chủ, giết hắn đi, giết hắn đi."
Cả đám giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, điên cuồng gào rống.
Giọng nói phía trên không còn vang lên nữa, hoàn toàn không có ý phản ứng lại những tiếng gào thét của đám lão đầu.
Tiêu Trần ngước mắt lên, biết chủ nhân của giọng nói kia đang chờ mình khôi phục.
"Được thôi." Tiêu Trần đáp lại.
Đợi một lúc thì giọng nói kia lại truyền xuống: "Nếu anh buông tha cho những người này, chúng tôi sẽ bồi thường cho anh một khoản tương ứng."
Nghe đến đây, nhóm lão nhân đều cảm kích người trên vòm trời đến rơi nước mắt.
"Không được." Tiêu Trần thờ ơ đáp lại, đao khí màu đỏ đột nhiên tăng tốc.
Cái chết khó tránh khỏi cuối cùng đã khơi dậy tâm lý phản kháng của đám người nhưng hình như đã quá muộn rồi.
Từng luồng lưu quang vừa mới bay lên thì đã bị đao khí khủng bố nghiền nát bấy.
Tiếng kêu thảm thiết truyền khắp đất trời.
"Uỳnh!"
Đao khí đỏ tươi va vào nhau tuyên cáo đám trưởng lão Vân Phong đã bị diệt toàn đoàn
"Bây giờ có thể nói chuyện được chưa?"
Giọng nữ dễ nghe lại vang lên còn mang theo chút lười biếng, làm như không cảm thấy khó chịu tí teo nào.
"Được rồi." Tiêu Trần gật đầu, tính toán lại lực lượng của bản thân.
Diệt sạch đám trưởng lão kia cũng không tiêu hao bao nhiêu sức mạnh của Huyết Thần, lúc này còn dư sức để đối phó với người ở trên kia.
Tiêu Trần nặng nề đạp một bước rồi bay vút lên trời, để lại phía dưới một mảnh hư không tàn tạ sặc sụa mùi máu tươi.
Giữa những tán lá khổng lồ là một cung điện nguy nga tráng lệ.
Có cô gái được bao phủ bởi ánh sáng vàng đang lười biếng dựa vào khung cửa. Ở cô ta toát lên một loại phong tình động lòng người nói khó mà miêu tả được.
"Bịch!"
Một bộ xương khô nặng nề đáp lên lá cây, cú va chạm rất lớn khiến tán lá không ngừng đung đưa.
Nhưng kỳ lạ là cung điện kia lại không hề bị ảnh hưởng, bất động như núi.
Nhìn cô gái trước mặt, ngọn lửa đỏ trong mắt Tiêu Trần bùng lên dữ dội.
Cô gái trước mặt không phải người, không phải quỷ, không phải quái, cũng không phải là bất kỳ loại yêu ma quỷ quái nào trên đời.
Thậm chí Tiêu Trần còn không thể cảm nhận được sức sống trên người cô ta.
Cả đời Tiêu Trần chưa bao giờ gặp phải thứ gì kỳ quái hơn cô gái đang đứng trước mặt mình.
"Cô là thứ gì?" Tiêu Trần có vài phần hiếu kỳ.
Cô gái nghịch nghịch lọn tóc của mình, nhẹ nhàng cười hỏi: "Vậy anh là thứ gì?"
"Ầy..."
Cái này đúng là khó trả lời thật, chính Tiêu Trần cũng đang ở trong trạng thái không phải người không phải quỷ, suốt ngày lắc lư bằng bộ xương khô đây này.
Thấy Tiêu Trần lúng túng, cô gái che miệng cười khúc khích. Mỗi cử động của cô gái đều mang vẻ đẹp kinh người.
Tiêu Trần có một cảm giác kỳ lạ rằng mỗi cử động của cô ta đều như hòa hợp với đất trời.
"Muốn nghe một câu chuyện cũ không?"
Cô gái vươn vai mở cửa bước ra, như thể đang mời Tiêu Trần vào trong.
"Tôi vừa giết người của cô, nhiều lắm đấy."
Tiêu Trần thấy hơi là lạ, cô gái này hình như không quan tâm đến cái chết của mấy lão đầu kia thì phải.
"Tôi biết." Cô gái mỉm cười, như thể đang nói trưa này mình đã ăn gì, vô cùng thoải mái.
Tiêu Trần lắc đầu sải bước về phía cổng của Thần Điện. Khi bước đi ma khí lượn lờ trên cơ thể, Tiêu Trần đã trở lại với hình dáng thiếu niên tươi trẻ
"Tiểu ca ca thật đẹp trai!"
Cô gái tựa vào khung cửa kêu lên đầy vẻ thán phục.
Thế nhưng hình như cô ta lại không hề có ý định nhường đường, thậm chí còn nhẹ nhàng vẫy tay khiến cánh cửa đang mở bỗng đóng lại.
Tiêu Trần híp mắt, không biết trong hồ lô của đối phương bán thuốc gì.
Cô gái nhẹ nhàng đưa tay vẽ loạn phía trước mình, vì cánh cửa khép lại đã chiếm không ít diện tích nên không gian phía trước cô ta rất hẹp.

Bình Luận

0 Thảo luận