Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 2018: Lạc Lạc

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:09
Tiêu Trần biết rất rõ, đây không phải là một loại dây thừng nào cả. Mà đây là râu rồng của con rồng già không biết sâu cạn kia trong Mộ Rồng.
Râu rồng xanh nhẹ nhàng quấn lấy Hồng Long, rồi từ từ đưa nó lên trời.
"Chú Long, đợi tôi một chút, tôi có việc phải làm, đừng đóng cửa Mộ Rồng."
Tiêu Trần vui vẻ hô lên về phía bầu trời.
"Tiêu Trần ca ca, Tiêu Trần ca ca, là tôi, là tôi nè..."
Vào lúc này, một cô gái trẻ đáng yêu thò nửa người ra khỏi cánh cổng đá to lớn, điên cuồng vẫy tay với Tiêu Trần.
Nếu không phải Tiêu Trần tinh mắt, thật sự không thể phát hiện ra cô nhóc này.
Tiêu Trần cười gật đầu: "Tiêm Tiêm, chờ tôi một lát, tôi đi làm một chút việc đã."
"Dạ." Đôi mắt vui vẻ của cô gái lóe lên tia sáng màu xanh lam, hung hăng gật đầu.
Tiêu Trần xách theo Trương Nguyệt, bay thẳng về phía xa.
...
"Bốp bốp bốp..."
Trên bầu trời, Tiêu Trần làm mấy việc cùng một lúc, tát Trương Nguyệt đang còn thất thần mấy cú trời giáng.
Mấy cái cuối cùng cũng đập tỉnh "anh bạn nhỏ" đang ngây người sợ hãi trở lại.
"Ô ô~"
Trương Nguyệt lấy lại tinh thần, toàn thân run rẩy vài cái, ôm khuôn mặt nóng rát, hỏi: "Anh đánh tôi à?"
"Tôi có đánh anh đâu!" Tiêu Trần vẻ mặt vô tội.
"Anh không đánh tôi hả?" Trương Nguyệt xoa xoa khuôn mặt sưng lên như cái bánh bao bự, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Tiêu Trần cười xấu xa nói: "Ai đánh ai cũng không quan trọng, tôi hỏi anh, anh nói Đại Đầu Giáo ở đâu?"
"Thông Thiên tông." Trương Nguyệt nói xong, quan sát phương hướng, chỉ về phía nam, tiếp tục nói: "Cứ đi thẳng về phía nam, có thể nhìn thấy một bức tượng Tông Thiên, đó chính là chỗ của Đại Đầu Giáo."
Tiêu Trần gật gật đầu, vỗ vỗ vai Trương Nguyệt: "Sau này phải cẩn thận hơn, không phải mỗi lần đều sẽ gặp may, có thể gặp được người tốt bụng như tôi đâu."
Tiêu Trần nói xong đã biến mất khỏi tầm mắt của Trương Nguyệt.
Trương Nguyệt lại bắt đầu sững sờ, hắn ta không có nói tới đoạn không thể đến Đại Đầu Giáo mà.
Thật lâu sau, Trương Nguyệt đột nhiên mở to hai mắt.
Rốt cuộc hắn ta cũng đã nhớ ra nơi mình đã gặp Tiêu Trần và cuối cùng hiểu tại sao Tiêu Trần trông rất quen thuộc rồi.
Dáng vẻ của vị thần Thông Thiên của Đại Đầu Giáo không phải trông giống hệt như thiếu niên tên Tiêu Đại Đầu này sao!
...
Tiêu Trần đi thẳng về phía nam chỉ trong vài nhịp thở, cũng băng qua mấy đại lục.
Khi bức tượng xuyên thủng mây xanh, được trang trí sang trọng và uy nghiêm xuất hiện trước mặt hắn, Tiêu Trần suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Mí mắt Tiêu Trần nhảy lên, đáp thẳng xuống đầu của bức tượng thần.
Nhìn vào trên người bức tượng thần, vẫn còn rất nhiều người cu li đang làm công việc của họ.
Tiêu Trần trợn tròn mắt, bóng dáng nhảy lên trên bức tượng thần, tìm kiếm tên nhóc quen thuộc.
"Người tin vào Đại Đầu Giáo sẽ không gặp tai họa. Người tin vào Đại Đầu Giáo sẽ luôn gặp may mắn. Người tin vào Đại Đầu Giáo sẽ mãi mãi trường tồn..."
Cuối cùng, Tiêu Trần đã tìm thấy người nọ trên cánh tay phải của bức tượng thần.
Lúc này, một đám mênh mông cuồn cuộn, có lẽ không dưới 10.000 người đang cử hành triều bái.
Những người này, mỗi người đều có biểu hiện cuồng tín, trông như thể sẽ hiến thân, cực kỳ giống như một số phần tử tà giáo lộn xộn.
Và một cô gái đang ngồi trên cao, nhìn những người đang triều bái, thỏa mãn gật đầu.
Cô gái này sinh ra đã vô cùng dũng mãnh, thân hình cao lớn, chắc cao hơn hai mét.
Cô gái tuy không béo, nhưng khung xương vừa thô vừa to, cộng với làn da đen sạm và khô ráp, trông có vẻ cực kỳ hung hãn.
Mái tóc của cô gái hơi khô vàng được tùy ý búi cao cố định trên đỉnh đầu.
Trên mặt cô gái có một vết sẹo rất dài, kéo dài từ khóe mắt bên trái đến khóe miệng bên phải.
Hơn nữa vết sẹo này đã được khâu lại, có lẽ do kỹ thuật khâu chưa tốt nên vết khâu để lại bị xiêu xiêu vẹo vẹo.
Vết sẹo này cùng với những vết khâu xiêu xiêu vẹo vẹo trông giống như một con rết tàn tật đang nằm trên mặt cô gái.
Thực ra, cô gái cũng không xấu, ít nhất thì các đường nét trên khuôn mặt cũng cực kỳ duyên dáng.
Chỉ là "con rết tàn tật" nằm trên gương mặt của cô ta dù có xinh đẹp đến đâu cũng có thể khiến người ta phải khóc thét.
Tay trái cô gái cầm một con dao to như ván cửa, tay phải cầm một bầu rượu lớn, thắt lưng đeo tẩu thuốc, khí chất này nếu không đi làm tướng cướp thì quả là uổng phí nhân tài quá trời.
"Làm việc chăm chỉ cho bà đây, sau này khi triệu hồi được giáo chủ, bà đây sẽ phá lệ để cho các ngươi chiêm ngưỡng một chút."
Cô gái rút tẩu thuốc trên thắt lưng ra và rít một hơi, mở miệng một tiếng bà đây, ăn nói như một đứa mất dạy.
"Tiêu Lạc Lạc, hôm nay ông đây không quất chết con ranh con mày." Tiêu Trần nhặt một sợi dây thừng bên cạnh, vừa sải bước đã đi đến bên cạnh cô gái.
Tiêu Trần nắm lấy lỗ tai cô gái, sợi dây thừng hướng vào mông cô gái.
"Sư... Sư... Phụ, đau đau đau quá..." Cô gái lắp bắp kinh hãi kêu lên.

Bình Luận

0 Thảo luận