Nghe vấn đề này, sắc mặt Hạ Nhi trở nên cực kỳ xấu xí.
Nơi bọn họ muốn đi, theo sư phụ nói nói là thế ngoại đào nguyên.
Nếu để cho tên ác ma này đã biết chỗ như vậy, đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì, Hạ Nhi không dám tưởng tượng.
Nhưng nhìn Tiêu Trần giơ chân, nghĩ đến mọi người có thể sẽ phải gánh chịu kiếp nạn dưới một cước này, khuôn mặt Hạ Nhi thống khổ.
Nói và không nói, đây là một vấn đề.
Khi vấn đề này không ngừng xoắn xuýt Hạ Nhi, tiếng lòng sắp bị đứt đoạn.
Tiêu Trần chậm rãi nói: "Nếu những người này chết một lần nữa thì chính là cứu không được nữa!"
Hạ Nhi rơi lệ đầy mặt, khuôn mặt thống khổ, nàng hiền lành, cho tới giờ khắc này vẫn luôn bảo vệ một thế ngoại đào nguyên chưa bao giờ đi qua.
Tiêu Trần nhẹ nhàng lắc đầu: "Thực ra cô nên cảm ơn tôi, chí ít tôi cho cô lựa chọn khác."
Hạ Nhi nghe không hiểu, có lẽ nàng không biết, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không có lựa chọn nào cả.
Hạ Nhi đột nhiên xông lên ôm lấy Tiêu Trần.
"Van cầu cậu, van cầu cậu, không nên ép tôi, cái gì tôi cũng nguyện ý làm, cái gì cũng nguyện ý làm."
Hạ Nhi ôm rất chặt, giống như muốn vĩnh viễn cầm cố "Ác ma" này lại như thế.
"Đại Đế ca ca." Lưu Tô Minh Nguyệt không đành lòng nhìn Hạ Nhi.
Tiêu Trần cười cười, vỗ tay, lớn tiếng hét lên: "Đừng nghỉ ngơi, tất cả di chuyển, di chuyển, buổi tối qua đêm ở bên ngoài rất nguy hiểm."
Tiêu Trần bắt đầu chỉ huy thực sự giống như dẫn đầu đội ngũ này.
Không ai để ý Tiêu Trần, toàn bộ đều nhìn về Chương Long đã tỉnh lại.
Chương Long mặt không chút máu nhìn Tiêu Trần, hắn ta làm tu sĩ, tất nhiên biết sức mạnh vừa rồi Tiêu Trần cho thấy có ý nghĩa như thế nào.
Chỉ cần hắn muốn, sợ rằng đội ngũ vạn người này sẽ trong nháy mắt bị tàn sát không còn ai.
Chương Long nhìn Hạ Nhi ôm chặt lấy Tiêu Trần, hai mắt đỏ sọc.
Đây là đồ đệ duy nhất của hắn ta, hắn ta đối xử với Hạ Nhi như là con của mình.
Nhưng lúc này, "Cha già" tận mắt thấy con gái bước vào miệng sói, nhưng lại không có biện pháp gì.
Đối với một người cha mà nói, chỉ sợ cái này là chuyện thống khổ nhất trên thế giới này.
Chương Long đưa mắt nhìn những thường dân kia, cuối cùng vẫn thống khổ gật đầu.
"Đi đi, từ giờ trở đi, vị tiểu ca này tiếp nhận quyền chỉ huy của ta."
"Tướng quân." Một đám hán tử quỳ xuống ầm ầm: "Không thể được đâu tướng quân, chúng tôi không sợ chết."
Chương Long nhẹ nhàng lắc đầu, giọng kiên quyết nói rằng: "Việc này đã định, ai dám nghịch, trực tiếp giết chết."
Mọi người không thể tin được mà nhìn Chương Long, giống như không rõ tại sao Chương Long lại kiên quyết như vậy.
Chương Long nhẹ nhàng bái một cái về phía Tiêu Trần, "Làm phiền tiền bối."
"Ha ha!" Tiêu Trần đột nhiên nở nụ cười.
Tiếng cười kia thực sự có chút chói tai.
"Anh rất có tiền đồ, có năng lực suy nghĩ cho bình dân, biết xem xét thời thế, cũng co được dãn được, anh sẽ là một minh quân."
Tiêu Trần nói một câu khó hiểu, xoay người mang theo Hạ Nhi và Triệu Tuyết Linh đi vào một chiếc xe ngựa.
Hình như Triệu Tuyết Linh tưởng tượng ra sắp xảy ra cái gì, sắc mặt tái nhợt rồi lại biến đỏ.
Nàng ta nhìn gò má gần như hoàn mỹ của Tiêu Trần, trong lòng như là trộn lẫn trăm loại gia vị.
Tiêu Trần lên xe ngựa trước, quay đầu nhìn con mắt tràn ngập hận thù.
Tiêu Trần nở nụ cười: "Chớ quấy rầy giấc mộng của tôi, nếu không... Tôi làm thịt các người."
Mọi người nghiến răng ken két nhìn Triệu Tuyết Linh và Hạ Nhi, có vài người đã lớn tiếng kêu khóc.
"Khóc tang cái gì, còn không mau xuất phát, mấy người phía sau nhấc mông có thể là theo chân!"
Tiêu Trần vui vẻ nói xong, liền lên lên xe ngựa.
"Tướng quân." Các hán tử nhìn Chương Long, lửa giận đầy mắt, bọn họ không hiểu vị tướng quân tràn ngập tâm huyết đã đi nơi nào rồi.
Chương Long như là nháy mắt già đi mười tuổi, tất cả tinh thần toàn thân giải tán đi hết.
Chương Long nhẹ nhàng phất phất tay, nhìn thần sắc mệt mỏi của mọi người: "Đi Đại Long Thành trước, qua đêm nay lại nói."
Trong đội ngũ lộ vẻ sầu thảm chậm rãi khởi hành.
Xe ngựa tương đối rộng lớn, là của công chúa Triệu Tuyết Linh.
Ba người ở bên trong, cũng không có vẻ chen chúc lắm.
Hạ Nhi vừa lên ngựa xe liền vội vàng thả Tiêu Trần ra, ngồi xổm trong góc xe ngựa lạnh run.
Triệu Tuyết Linh hơi trấn định một ít, nhưng một đại cô nương trấn định như thế nào đi nữa, đối mặt tình huống này cũng rất là bất an.
"Cô tránh xa như vậy để làm chi? Qua đây." Tiêu Trần nhìn Hạ Nhi run lẩy bẩy mà có chút buồn cười.
Hạ Nhi nước mắt đầy mặt, liều mạng lắc đầu.
Tiêu Trần trừng mắt, giơ chân lên một chút, "Về sau một lần không nghe lời thì tôi đạp một lần."
Hạ Nhi sợ đến mặt không còn chút máu, trực tiếp chạy tới bên cạnh Tiêu Trần.
"Nghe lời cậu, tất cả cái gì cũng nghe theo cậu."
"Đưa bắp đùi của cô cho tôi mượn dùng một chút." Tiêu Trần ngáp một cái.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận