"Ừm?"
Tiêu Trần nhìn những người này kỳ quái, bởi vì Tiêu Trần phát hiện những kỵ binh này đều là người thường.
Nói cách khác, họ đều là người trong giang hồ, mỗi người đều có nét thô cuồng độc đáo của giang hồ.
Hơn nữa, Tiêu Trần cũng tinh ý phát hiện ra, trên cánh tay của những người này đều có một miếng dải lụa màu đen.
Có ai đó trong nhà mất à?
Tiêu Trần tò mò ngồi xổm sang một bên, làm như một quần chúng ăn dưa.
Lúc này, nam tử trung niên sắc mặt ảm đạm đứng trên tường thành cười lạnh: "Thành Minh, thành chủ đại nhân nhà chúng ta nể mặt mũi các phu nhân mà tha cho những con sâu cái kiến một con đường sống, các anh không biết tốt xấu, còn dám tới đây?"
Không ai trả lời, chỉ có im lặng.
Im lặng, im lặng thật lâu, một khoảng lặng bão táp.
Sau một hồi im lặng, nam tử đi đầu trong đội kỵ binh nhẹ nhàng vung trường thương trong tay.
Chiến mã tự động tách ra, bốn đại hán khiêng một cỗ quan tài thật lớn chậm rãi bước ra.
Không biết từ lúc nào, trên bầu trời bỗng có mưa phùn.
Lưu Tô Minh Nguyệt có chút không vui núp dưới mái tóc của Tiêu Trần.
"Tại sao các anh không tổ chức tang lễ cho đường chủ của các anh mà lại đưa người đến đây?"
Nam tử trung niên sắc mặt ảm đạm vẻ mặt đầy châm chọc.
Không ai trả lời gã, chỉ có sự im lặng vô tận.
Người kỵ binh dẫn đầu lấy ra một tấm da cừu.
Ở trên rậm rạp chằng chịt các cái tên.
Và phía trên những cái tên này, hầu hết chúng đều được đánh dấu bằng những cái xiên cực lớn.
Và người đầu tiên trong số những cái tên này là Triệu Hổ.
Hắn ta lấy ra một chiếc bút lông, nhìn vào chiếc quan tài to lớn rồi dùng xiên hung hăng đâm vào cái tên đó.
Và bên cạnh cái tên Triệu Hổ là cái tên Thành Minh.
Hắn ta vươn tay như muốn hứng lấy hạt mưa rơi, nhưng không hứng được gì.
Hắn ta nhìn lên tường thành cao lớn, trong hai mắt tràn đầy tơ máu.
Cuối cùng, hắn ta cắn nát đầu lưỡi, nhúng bút lông, vẽ một cái xiên khổng lồ đỏ máu trên tấm da cừu.
Tiêu Trần vừa cắn hạt dưa vừa nhìn nam nhân giang hồ, nhẹ nhàng lắc đầu.
Khi những người trong giang hồ chiến đấu chống lại tu sĩ, tức là muốn chết, thực sự muốn chết.
Lúc này, Lưu Tô Minh Nguyệt chui ra khỏi tóc Tiêu Trần, duỗi bàn tay nhỏ bé ra.
Tiêu Trần keo kiệt, thả một hạt dưa vàng vào tay cô.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn hạt dưa vàng lẻ loi trong tay, miệng mím lại, nước mắt lưng tròng thiếu chút nữa khóc lên.
Tiêu Trần tức giận dùng ngón út chọc chọc vào trán Lưu Tô Minh Nguyệt: "Thứ này là đại bổ, không được ăn nhiều, em muốn trở thành một nữ tử vạm vỡ à?"
Lưu Tô Minh Nguyệt hoài nghi nhìn Tiêu Trần, phồng má nói: "Anh thật keo kiệt."
Tiêu Trần bị chọc cười, tạo dáng của một vận động viên thể hình.
"Này, đừng trách anh không nhắc nhở em nhé, nếu ăn thành quái vật cơ bắp thì đừng có mà khóc nhè đó!"
Tiêu Trần hào phóng mở tay ra, như thể mặc em ăn bao nhiêu tùy thích.
Lưu Tô Minh Nguyệt vừa lau nước miếng vừa nhìn Tiêu Trần, dáng vẻ đáng yêu muốn ăn nhưng không dám của cô, khiến Tiêu Trần ôm bụng cười to.
Chỗ của những người khác thì đầy đau khổ, hận thù, còn Tiêu Trần lại cười ha ha ở đây, thực sự hơi chói mắt.
Người nhà ông lão nhìn Tiêu Trần, đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng ghét.
Lúc trước nhìn thấy hắn thanh tú linh động mà đưa đồ ăn, thức uống, thực sự là mắt bị mù mà.
Tiêu Trần cười hì hì liếc nhìn bọn họ, thuận tay bóc một hạt dưa, búng vào miệng ông lão.
Ông lão hôn mê bất tỉnh đã lâu, đột nhiên ho khan vài tiếng, tỉnh dậy.
Bây giờ ngay cả một tên ngốc cũng biết Tiêu Trần không phải là người bình thường.
Ánh mắt người một nhà kia nhìn Tiêu Trần lập tức thay đổi.
Trong loạn thế này, nếu có thần tiên ở bên cạnh chăm sóc thì may mắn biết bao.
Tiêu Trần duỗi Liên Thương Sinh đang được quấn trong một tấm vải trắng, đẩy cả nhà ông lão sang một bên.
"Đừng cản ông đây xem cuộc vui."
Đoán được Tiêu Trần có thể là một người tu hành, không những không cảm thấy khó chịu chút nào với hành vi vô lễ của cả nhà với Tiêu Trần, mà thậm chí còn có vinh quang.
Lúc này, nam tử trung niên sắc mặt ảm đạm ở trên tường thành nhẹ nhàng lắc đầu nhìn đám người giang hồ bên dưới.
"Thành Minh, đưa các huynh đệ của anh trở về đi, anh ở đây cũng không làm được gì, chỉ tăng thêm mấy thi thể mà thôi."
Tiêu Trần cảm thấy tên này rất chi là thú vị.
Lúc trước khi gã dùng ma khí tấn công mình, hình như đã cố ý đánh trượt.
Bây giờ gã đang dùng lời nói thấm thía khuyên những người giang hồ này trở về, rốt cuộc tên này bên phe nào vậy?
Lời nói của nam tử trung niên cuối cùng cũng nhận được phản hồi.
Một giọng nói khàn khàn mạnh mẽ vang lên.
"Bọn ông mày tới đây tìm chết đó."
Bầu trời xám xịt, mặt đất cũng xám xịt, cánh cổng to lớn của Liệu Nguyệt hắc thành đã đóng lại.
Chỉ có gió lạnh và mưa phùn không ngừng gột rửa đại địa vụn vỡ này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận