Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 220: Tìm đường chết

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:06:43
Khuôn mặt người đàn ông đầy mắt nước mắt: "Anh nói lung tung được không, anh cứ trực tiếp giết tôi chẳng phải là thoải mái hơn sao, vì sao lại phải tra tấn tôi như thế."
Dưới chân Tiêu Trần bắt đầu dùng lực.
"Răng rắc, răng rắc!"
Cổ người đàn ông phát ra tiếng ma sát của xương cốt như nghiến răng.
Người đàn ông thấp bé chỉ cảm thấy trên đầu mình như đang bị một tòa núi lớn đè ép, toàn bộ cổ giống như sắp bị ép gãy.
"Hai, ba, bốn... Một trăm, một vạn."
Trong đầu người đàn ông xuất hiện vô số đáp án, đột nhiên đầu óc trở nên thông suốt, người đàn ông thốt ra: "Tùy tiện."
"Hả?"
Vẻ mặt Tiêu Trần mờ mịt, nghe thấy câu trả lời này, hắn hỏi: "Tùy tiện là cái quỷ gì?"
Người đàn ông nuốt nước miếng, giải thích: "Tôi cảm thấy một cộng một có thể bằng bất kỳ đáp án nào."
"Tao xxx cha bố nhà mày." Tiêu Trần chửi ầm lên, dưới chân đột nhiên dùng lực.
"Răng rắc, răng rắc..."
Người đàn ông thấp bé thậm chí còn không kịp kêu lên thì cổ đã bị Tiêu Trần vặn gãy.
Tiêu Trần đi tới phía trước người đàn ông, nhìn thấy cái cổ cụp xuống, Tiêu Trần dùng một bàn tay vỗ vào cơ thể của người đàn ông.
"Mẹ nó, không phải ông đây đã nói một cộng một bằng hai sao? Đồ khốn nạn, lại dám lừa gạt tao."
Thi thể người đàn ông bị Tiêu Trần ném bay lên va vào bên trong một ngọn núi ở phía xa.
Tiêu Trần nhìn thấy đám người nhà họ Lãnh đang trợn mắt hốc mồm, tùy tiện hỏi: "Một cộng một bằng mấy?"
"Ô ô ô ~" Cả đám người đều lắc đầu ra hiệu mình không biết.
"Hai đấy!" Tiêu Trần tức giận nói, bước chân hướng về phía một người già nhà họ Lãnh.
Tiêu Trần đi tới bên cạnh ông lão nói tiếp: "Ông lão, ông đến đây trả lời."
Ông lão vẫn không phản ứng, chỉ ngu ngơ nhìn vào Tiêu Trần, giống như nhìn một người bị bệnh thần kinh.
"Bịch."
Một người trẻ tuổi đột nhiên vọt ra từ trong đám người nhà họ Lãnh, lập tức quỳ gối xuống trước mặt Tiêu Trần.
Người trẻ tuổi không ngừng dập đầu ở trước mặt Tiêu Trần, miệng liên tục cầu xin: "Van xin anh, van xin anh, hãy cho Lão Tam một con đường sống đi. Có lẽ ông ấy chỉ nhất thời hồ đồ, tôi nguyện ý dùng tính mạng của tôi đổi lấy mạng sống cho Lão Tam..."
Toàn bộ người nhà họ Lãnh đều nhìn thấy hành động của thanh niên trẻ, mặc dù hầu hết đều căm giận bất bình, thế nhưng cuối cùng cũng không có ai mở miệng nói gì.
Người trẻ tuổi này chính là đứa trẻ bị vứt bỏ được ông lão này nhặt, nên có quan hệ rất thân thiết với ông ta.
Bây giờ lại làm ra hành động như vậy, đủ để chứng minh người trẻ tuổi là người có tình nghĩa biết báo ơn.
Hành động của người trẻ tuổi có thể đả động được rất nhiều người, nhưng trong đó chắc chắn không bao gồm Tiêu Trần.
Giống như trong sách, chắc hẳn bây giờ Tiêu Trần đã phế bỏ tu vi của ông lão, sau đó để người trẻ tuổi mang ông lão đi, cứ như vậy thì sẽ không có ai chết, không phải là trong phim truyền hình đại hiệp đều diễn như vậy sao?
Nhưng rõ ràng là người trẻ tuổi này đã tính sai, người anh ta phải đối mặt chính là Tiêu Trần, một lão rùa già đã sống vạn năm, còn chuyện máu chó xúi quẩy nào chưa từng thấy qua?
Tiêu Trần cười lạnh một tiếng, một cái huyễn ảnh đột nhiên phân ra từ trong cơ thể.
Huyễn ảnh xuất hiện ở bên cạnh người trẻ tuổi, Tiêu Trần che mắt con mèo con rồi cười nói: "Thích làm như thế, vậy thì cứ chết chung đi!"
Người trẻ tuổi chỉ kịp tới nhìn ông lão một chút, yết hầu đã bị huyễn ảnh màu đen kéo đứt.
Từ xa nhìn lại thấy có một vết cắt to xuất hiện trên cổ người trẻ tuổi, giống như một nửa bên cổ cũng không thấy đâu, máu tươi không ngừng tuôn ra làm cho người ta rợn cả da đầu.
Nhìn thấy người trẻ tuổi chết đi, ông lão lấy lại tinh thần, nước mắt rơi đầy mặt.
Ba cái khổ nhất trong đời người, trong đó có người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Nhìn thấy dáng vẻ này của ông lão, Tiêu Trần cũng không còn tâm trạng chơi đùa nữa, huyễn ảnh màu đen đi tới bên cạnh ông lão để chuẩn bị cho ông lão chết thống khoái.
"Anh Tiêu Trần, chờ một chút."
Giọng nói của Lãnh Tiểu Lộ vang ở bên tai Tiêu Trần, nghe thấy tiếng của Lãnh Tiểu Lộ, trong lòng Tiêu Trần đột nhiên nổi giận.
Nhưng lời tiếp theo của Lãnh Tiểu Lộ làm cho tâm trạng của hắn trở nên tốt hơn chỉ trong nháy mắt.
Trong tay Lãnh Tiểu Lộ cầm một thanh đoản đao màu đen, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào ông lão nói: "Anh Tiêu Trần, có thể để em ra tay được không?"
Tiêu Trần cười híp mắt đi đến phía trước Lãnh Tiểu Lộ, vỗ vỗ đầu của cậu ta cười nói: "Đúng là trẻ con dễ dạy."
Tiêu Trần búng tay một cái, một dòng khí đen đi đến bên cạnh ông lão, trong nháy mắt ông lão đã bị hắc khí trói thật chặt.
Sau đó ông ta bị khí đen mang theo, thân người chúc đầu xuống đất lơ lửng trong không trung, bộ dạng này giống như là heo sắp bị cắt tiết.

Bình Luận

0 Thảo luận