Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 302: Ông lão đáng gờm

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:06:43
Từ lúc thiếu niên xuất hiện, tà khí xanh biếc quỷ dị giữa sân lập tức bao phủ phạm vi trăm mét xung quanh.
Những người đứng giữa tà khí bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy khắp người, có người đưa tay lên gãi đầu thì thấy tay mình nắm xuống cả mớ tóc.
Có người liếm liếm răng nanh, lại phát hiện chỉ nhẹ nhàng chạm vào như vậy răng đã rụng loảng xoảng.
Dương như sinh mệnh lực của mọi người đang trôi qua với tốc độ chóng mặt.
"Cứu mạng, cứu mạng."
Tình huống quái dị này khiến đám người bắt đầu la hét chạy trốn, nhưng là chạy được vài bước đã có người cứ vậy ngã ầm ầm xuống, không đứng lên nữa.
Thiếu niên nhắm nghiền mắt cảm nhận sinh mệnh lực tươi sống này, vẻ mặt lộ ra sung sướng vô cùng vô tận.
Một mảnh lân rồng xanh biếc xuất hiện trên mặt thiếu niên, ánh mắt biến thành màu vàng đục ngầu, đồng tử cũng hóa thành dựng đồng thẳng đứng quái dị.
Đồ Tể ứa mồ hôi toàn thân, sau lưng lão là ông cụ kia, phải bảo vệ cả hai người giữa làn tà khí dày đặc này khiến lão sắp không chịu thêm được nữa.
Ông cụ thấy người xung quanh từng người tự nhiên già đi không hiểu ra sao, lại tự nhiên chết đi không lời báo trước.
Mặt ông cụ dần trở nên dữ tợn, không chỉ không e sợ thiếu niên trước mặt, thậm chí trên người còn dật tán ra sát ý thiết huyết.
Tuy ông cụ già rồi, nhưng tinh thần chiến đấu của người quân nhân kỳ cựu vẫn còn.
Ông cụ bước từng bước một, chắn trước người Đồ Tể sắp suy sụp không chịu nổi.
"Yêu quái chó chết! Đến đây! Có giỏi thì nhằm vào ông mày đây này."
Ông cụ quơ gậy chống trong tay, vung thẳng về phía đầu thiếu niên.
"Ông hai Lưu, đừng!" Đồ Tể vươn tay muốn giữ ông cụ lại, nhưng tà khí tạo thành áp chế quá nặng nề, khiến lão ta khó mà di chuyển.
Hai chân ông cụ bắt đầu tập tễnh, ánh mắt cũng dần đục ngầu. Không có Đồ Tể bảo vệ, tà khí bắt đầu nhanh chóng hấp thu chút lực lượng sinh mệnh ít ỏi còn lại của ông cụ.
Ông hai Lưu giơ gậy, bước một bước, hai bước, tập tễnh khấp khểnh, nhưng tuyệt đối không có ý lùi bước.
Ông cụ vừa giơ gậy còn tranh thủ an ủi Đồ Tể: "Hồ mập đừng sợ, có thứ quỷ quái gì mà đám lính tham gia quân ngũ chúng ta chưa gặp qua đâu."
Thiếu niên cực kỳ hứng thú nhìn ông cụ, dáng vẻ rất giống một người nhàm chán nhìn con kiến chuyển nhà vậy.
Đồ Tể nhìn về phía Tiêu Trần, mà hắn còn đang nói gì đó với Long Manh Manh.
"Đại nhân." Đồ Tể vận chút lực lượng cuối cùng hét lên gọi Tiêu Trần.
Lúc này, bàn tay thiếu niên kia vừa vặn bắt lấy cây gậy chống của ông hai Lưu, cây gậy rơi vào tay thiếu niên biến thành bột phấn.
Mi mắt ông cụ mãnh liệt run rẩy, cuối cùng lấy hơi chửi: "Chó má đần độn ti tiện."
Khóe miệng thiếu niên lại gợi lên nụ cười rất giả kia, bàn tay phải trắng nõn đâm thẳng vào lồng ngực ông cụ.
Nghe Đồ Tể kêu gọi, Tiêu Trần quay phắt đầu lại, vươn tay phải chỉ thẳng vào thiếu niên.
Một luồng sát khí mênh mông nhằm thẳng thiếu niên mà tới, giọng nói lạnh băng của Tiêu Trần vang lên: "Thằng con súc sinh kia! Bắt đầu từ giờ phút này, mày dám động ngón tay thì tao đánh gãy cánh tay mày. Lắc lư đầu thì tao gõ vỡ đầu chó của mày. Nói một câu... tao xé rách miệng chó của mày ra."
Từ sau khi huyết mạch Tà Long thức tỉnh, thiếu niên cảm thấy khắp thiên địa to lớn đã không còn ai có thể đánh lại mình nữa rồi.
Ngay cả hai kẻ Phá Thiên Cảnh nhà cậu ta, cũng chính là nhà họ Long cũng không chịu nổi một kích.
Thiếu niên cảm thấy chỉ cần mình nguyện ý, thậm chí có thể tùy thời đi giết chết cao thủ đệ nhất Hoa Hạ - Thanh Y Hậu.
Loại lực lượng này cho thiếu niên vô hạn tự tin.
Nhưng sự tự tin đó lại bị một thiếu niên thoạt nhìn còn trẻ tuổi hơn mình nói vài câu đã đánh nát thành bã.
Toàn thân cậu ta như rơi xuống hầm băng vạn năm, bàn tay đâm vào lồng ngực ông cụ dừng phắt lại.
Không phải cậu ta không nhúc nhích được, mà là không dám nhúc nhích. Cậu ta biết rõ, chỉ cần thoáng có động tác chắc chắn sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.
Ông cụ cắn răng, cố hết sức giơ bàn tay lên.
'Chát! '
Một tiếng tát không quá vang dội giữa đất trời, nghe thôi cũng khiến người ta thoải mái.
"Đánh chết cái đồ khốn kiếp nhà mày."
Ông cụ nhe răng cười một tiếng, ầm ầm ngã xuống.
Tiêu Trần ôm Long Manh Manh đi tới trước người thiếu niên.
Cảm xúc Long Manh Manh vốn dần ổn định rồi, vừa thấy thiếu niên trước mắt thì lại suy sụp, không ngừng rúc đầu vào lòng Tiêu Trần.
Tiêu Trần đặt Long Manh Manh xuống đất, nhưng là Long Manh Manh lại quấn chặt lấy hắn như bạch tuộc, treo trên người hắn không chịu buông tay.
Tiêu Trần cười hiền lành, mạnh mẽ nắm tay phải Long Manh Manh giơ lên, chụp về phía mặt thiếu niên.
"Đánh đi, nó không dám đánh trả."
Bàn tay bị Tiêu Trần cưỡng ép ngày càng đến gần mặt thiếu niên, đôi dựng đồng của cậu ta chợt co rụt, cơ thể không ngừng run rẩy.

Bình Luận

0 Thảo luận