Tiêu Trần lắc lắc đầu nói: "Thứ nhất, tôi không phải quân tử; thứ hai, đây là nơi tôi sinh ra, nếu để mất Địa Cầu thì sau này tôi chết, đến nơi để lá rụng về cội cũng không có; thứ ba, người khác ngồi lên đầu lên cổ tôi rồi, sao tôi còn phải nhịn, có phải là tôi không có cách để phản kháng đâu."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Trần, Tử Thần biết Tiêu Trần không hề nói đùa.
Cuối cùng Tử Thần bất đắc dĩ gật đầu, vẻ mặt có phần bi thương.
"Tôi chưa chết đâu!" Tiêu Trần trợn trắng mắt, giao Độc Cô Tuyết trong tay cho Tử Thần: "Giúp tôi chăm sóc tốt cho nhóc này."
"Tiểu Tuyết Tuyết đừng khóc, tôi đi mấy hôm rồi về." Tiêu Trần lắc lắc bàn chân nhỏ của Độc Cô Tuyết cười nói.
Tiêu Trần lại giao trái cây chuẩn bị cho Độc Cô Tuyết cho Tử Thần.
Cuối cùng Tiêu Trần suy nghĩ một hồi rồi lôi Lưu Tô Minh Nguyệt từ trong lồng ngực mình ra.
"Minh Nguyệt, nghe anh bảo này..."
Tiêu Trần còn chưa nói xong, Lưu Tô Minh Nguyệt đã bịt tai lại khóc ầm lên.
Thì ra cô nhóc đã tỉnh từ nãy rồi, cô nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa Tiêu Trần với Tử Thần rồi.
"Huhu~ Đại Đế ca ca, em muốn đi cùng anh, em không đi đâu cả, huhu~."
Nghe tiếng khóc của Lưu Tô Minh Nguyệt, Tiêu Trần cực kỳ đau lòng, cô vốn là một tiểu tinh linh vui vẻ, từ khi ở bên mình cứ nước mắt ngắn nước mắt dài thôi.
Tiêu Trần dịu dàng nói: "Ngoan nào, về anh mua đồ ăn ngon cho em."
"Ahuhu~."
Lưu Tô Minh Nguyệt nhảy dựng lên, cắn lỗ tai Tiêu Trần.
"Công tử mang theo nhóc này đi, biết đâu lại giúp ích được việc gì?" Nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt sống chết không buông, Tử Thần nói.
Đúng lúc này Lưu Tô Minh Nguyệt nhả miệng ra, ôm cổ Tiêu Trần khóc ầm lên.
"Em giúp ích được mà, em có ngọc Sơn Thần, em còn rất nhiều thứ."
Lưu Tô Minh Nguyệt cuống quít lấy ra ngọc Sơn Thần cùng mấy túi bách bảo, nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Trần.
"Em có thể giúp ích được thật mà."
Tiêu Trần đau lòng lau nước mắt cho Lưu Tô Minh Nguyệt, suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn gật đầu.
Lần này mà không đưa cô đi cùng, chỉ sợ sẽ chôn xuống tai họa ngầm trong lòng nhóc.
"Ừm ừm, em sẽ nghe lời mà, sẽ không bao giờ cắn Đại Đế ca ca nữa đâu." Nhóc con vui vẻ ôm cổ Tiêu Trần, hung hăng hôn hai cái.
Tiêu Trần bất đắc dĩ lắc đầu, nhóc con này không biết bọn họ sắp phải đối mặt với cái gì đâu.
Rất nhanh, Cẩu Đản và Tiêu Mạn Ngữ đều về ăn cơm trưa.
Điều này khiến Tiêu Trần hơi bất ngờ, sau đó hắn cười khổ một tiếng, xem ra đúng là muốn để mình ăn bữa cơm đoàn viên cuối cùng mà!
Bữa cơm này rất im lặng, Tiêu Trần chẳng nói gì cả.
Người một nhà cũng không nói gì, dường như trong lòng họ đều cảm nhận được rằng Tiêu Trần sẽ rời đi ngay lập tức.
Cơm nước xong, Tiêu Trần chuẩn bị cứ vậy mà đi.
Ba đột nhiên gọi Tiêu Trần lại, từ trong túi quần lấy ra một lá bùa bình an đưa cho Tiêu Trần.
"Hôm qua đi Bạch Vân Quan xin được đấy, mang theo đi, nghe nói linh lắm."
Tiêu Trần cười cười, nhận lấy lá bùa hộ mệnh được gấp thành hình tam giác kia đeo vào cổ.
"Ba, ba trở nên mê tín như vậy từ khi nào thế?"
Ba vỗ vỗ bả vai Tiêu Trần, cười mắng: "Thằng ranh này, mê tín cái nỗi gì? Không chém gió đâu, trụ trì Bạch Vân Quan đúng là kỳ nhân..."
"Phải phải phải, ông ấy còn có thể lên trời sánh vai với mặt trời chứ gì?" Tiêu Trần phất phất tay chào ba.
"Đi sớm về sớm." Ba khẽ thở dài.
Tiêu Trần hơi sửng sốt, khẽ gật đầu.
Có lẽ những bậc cha mẹ luôn có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của con cái mình.
"Cẩu Đản, lại đây." Tiêu Trần dẫn Cẩu Đản đi ra cửa, quay đầu hô một câu: "Mẹ, con ra ngoài mấy hôm, mẹ đừng nấu cơm con nhé."
"Đi đâu đấy?" Mẹ Tiêu Trần lau tay, đi ra từ phòng bếp.
"Ừm... con qua chỗ bạn." Tiêu Trần kéo Cẩu Đản chạy xa thật nhanh.
Hốc mắt mẹ Tiêu Trần đột nhiên đỏ lên, nhìn ba Tiêu Trần hỏi: "Lão già kia, lá bùa hộ mệnh đấy linh thật không đấy?"
Ba Tiêu Trần cười khổ một tiếng: "Sao tôi biết được, lão trụ trì chết tiệt của Bạch Vân Quan cứ nhét cho tôi đấy chứ, lão bảo là có thể cản được một tai họa cho Tiểu Trần."
Mẹ Tiêu Trần lau nước mắt, nhìn theo bóng lưng Tiêu Trần không ngừng cầu nguyện.
"Mau đi rửa bát đi, cả ngày toàn dọn dẹp mấy thứ vô dụng." Ba Tiêu Trần hơi "mất kiên nhẫn." phất phất tay.
"Tiêu Chính Dương, ông ngứa da rồi đấy hả?" Mẹ Tiêu Trần véo tai Tiêu Chính Dương, tiếng kêu la thảm thiết truyền đi rất xa rất xa.
...
Bước trên con đường rợp bóng cây.
Tiêu Trần vui vẻ cười nhìn Cẩu Đản duyên dáng yêu kiều, con bé đã lớn rồi, không còn là quỷ phá phách thấy cái gì là gặm cái đấy nữa.
Tiêu Trần khẽ vỗ đầu con bé, giờ hắn mới phát hiện Cẩu Đản đã cao ngang hắn rồi.
Cẩu Đản phồng má cười ngốc.
Lần này Tiêu Trần không bỏ lại Cẩu Đản nữa mà kể hết đầu đuôi câu chuyện cho con bé nghe.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận